Chương 4: Khi Gió Đổi Chiều
Đám fan cuồng của Giang Nhạc Kỳ như được bơm máu gà, hò nhau kéo đến tài khoản của tôi để mắng chửi.
Bình luận đầy rẫy những lời lẽ cay độc, thậm chí có người còn tuyên bố muốn tìm tôi ngoài đời để "nói chuyện phải trái".
Tôi cố gắng đăng thêm vài video thanh minh, nhưng chúng nhanh chóng bị report hàng loạt. Tài khoản của tôi bị khóa, không thể tiếp tục lên tiếng.
Chuyện này không chỉ khiến tôi bực bội mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến việc kinh doanh.
Đơn hàng bị hủy hàng loạt, đánh giá xấu tràn ngập, kéo theo doanh thu tụt dốc không phanh.
Giang Nhạc Kỳ lắc lư điện thoại trước mặt tôi, cười đắc ý:
“Chị thua chắc rồi. Sớm muộn gì Cố Thiệu Sơn cũng trở lại bên tôi thôi!”
Tôi nhìn cô ta, không nói gì.
Tự tin đến vậy sao?
Chỉ tiếc, đời này không giống kiếp trước nữa.
Không ai ngờ rằng, ngay trong đêm đó, Cố Thiệu Sơn bất ngờ lập tài khoản cá nhân, đăng một video bóc trần mọi chuyện.
Trong video, hắn công khai tin nhắn trao đổi giữa hắn và Giang Nhạc Kỳ trong suốt thời gian qua.
Thậm chí còn không tiếc vung tiền mua hotsearch.
Giọng nói của hắn vang lên rõ ràng trong đoạn clip:
“Như trong video, tôi và Giang Nhạc Kỳ chưa từng xác định quan hệ yêu đương, lại càng không có chuyện ngoại tình.”
Dưới bài đăng, rất nhiều bạn học, đối tác kinh doanh và cả khách hàng của tôi lên tiếng bảo vệ.
Họ đưa ra bằng chứng xác nhận tôi không làm gì sai, đồng thời kêu gọi cộng đồng mạng không để bị kẻ xấu lợi dụng.
Chỉ trong một đêm, cục diện lập tức xoay chuyển.
Đây chính là sức mạnh của tiền tài sao?
Vài giờ trước, tôi còn là “chị gái tồi tệ giật bồ em gái”.
Nhưng chỉ sau một cú đảo chiều, Giang Nhạc Kỳ lại trở thành tâm điểm công kích của cả mạng xã hội.
Người ta không biết từ đâu đào ra hàng loạt tin tức về việc cha mẹ tôi thiên vị cô ta, đối xử bất công với tôi suốt bao năm.
Những người từng chịu cảnh bất công trong gia đình cũng kéo nhau vào bình luận, trút giận thay tôi.
Trước đây, Giang Nhạc Kỳ cố gắng xây dựng hình tượng một mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, thanh cao không vướng bụi trần.
Giờ đây, cô ta bị vạch trần thành kẻ ích kỷ, nuốt từng miếng bánh bao thấm máu chị gái để sống.
Sự tấn công dữ dội trên mạng khiến Giang Nhạc Kỳ không chịu nổi.
Cô ta trầm cảm, cắt cổ tay tự sát ngay trong ký túc xá.
May mắn, bạn cùng phòng phát hiện kịp thời và đưa cô ta vào bệnh viện cấp cứu.
Khi cha mẹ tôi nghe tin, họ tức tốc đáp chuyến tàu cao tốc đến thành phố.
Vừa đến nơi, họ lao thẳng vào trường học, xông vào lớp tôi, trước mặt bao người, lớn tiếng mắng tôi là kẻ không biết xấu hổ, mặt dày giật bồ em gái.
Chưa hả giận, họ còn kéo nhau đến văn phòng Hiệu trưởng, yêu cầu nhà trường đuổi học tôi với lý do “đạo đức suy đồi”.
Thời điểm đó, trong văn phòng ngoài Hiệu trưởng còn có cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của tôi.
Nghe cha mẹ tôi buộc tội, hai thầy lập tức đứng dậy, không giấu nổi sự phẫn nộ:
**“Nhân phẩm của Giang Lê thế nào, chúng tôi là người hiểu rõ nhất.
Hai năm nay, con bé nỗ lực học tập, thành tích luôn đứng đầu.
Nó lấy đâu ra thời gian để yêu đương?”**
“Ngược lại, chính Giang Nhạc Kỳ thường xuyên cúp học nên mới bị đình chỉ.”
Lời giáo viên vang lên khiến cha mẹ tôi chết sững.
Họ trừng mắt nhìn nhau, nhưng lúc này, họ có một vấn đề nghiêm trọng hơn phải giải quyết—một khoản nợ khổng lồ.
Không giống kiếp trước, lần này họ không có tôi để ra sức kiếm tiền trả nợ.
Với mức lương ít ỏi của họ, con số hàng trăm vạn kia chẳng khác nào một cơn ác mộng không có lối thoát.
Thế nên, như một thói quen, họ lại quay sang nhắm vào tôi.
“Hết thảy là tại mày! Nếu không phải mày cướp bạn trai của Kỳ Kỳ, nó có thể sinh bệnh rồi trầm cảm đến mức tự sát sao?!
Nếu còn một chút lương tâm, mày hãy trả tiền cho nó! Nếu không thì cả đời này đừng hòng bước chân vào nhà!”
Mẹ tôi gào lên qua điện thoại, giọng điệu không khác gì đang ban phát một ân huệ.
Đây không phải lần đầu tiên bà ta dùng chiêu trò “bắt cóc đạo đức” để vơ vét tài sản của tôi.
Nhưng tiếc là…
Tôi không còn là kẻ ngu ngốc như kiếp trước nữa.
Khóe môi tôi cong lên đầy giễu cợt, giọng nói thản nhiên:
“Hai năm trước con đã không đặt chân vào cái nhà đó rồi.
Tương lai sau này cũng sẽ không bao giờ trở lại.”
Trước khi cúp máy, tôi còn nghe được tiếng thét chói tai của bà ta vang lên, xuyên thủng màng nhĩ.
Tôi đoán không sai.
Ngày hôm sau, bà ta trực tiếp đến trường tìm tôi.
Khi không còn cách nào khác để moi tiền, bà ta bắt đầu không từ thủ đoạn.
Giữa sân trường, bà ta gào lên:
“Chính con ranh hư hỏng này đã hại chết em trai nó, bây giờ lại khiến em gái trầm cảm đến mức tự sát!
Một đứa như vậy mà cũng được đi học sao?!
Nó vốn dĩ không xứng đáng!”
Ánh mắt dò xét của những người xung quanh khiến tôi lạnh cả người.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự nhận ra—
Mẹ tôi, ngay cả tư cách làm người cũng chẳng còn.
Nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất.
Cha tôi thậm chí còn làm trò lố hơn.
Ông ta in một loạt tờ rơi, trên đó ghi đầy những “tội trạng” của tôi.
Sau đó, ông ta đứng trước cổng trường, thậm chí ra tận ngã tư đông đúc, phát cho bất kỳ ai đi ngang qua.
Khi tôi bị gọi vào văn phòng Hiệu trưởng, cha mẹ tôi vẫn vênh váo như thể mình là nạn nhân bị hại.
“Hạng người như nó mà cũng được đi học sao?!
Nó đã hại con gái tôi ra nông nỗi này, nhất định phải bị đuổi học!”
“Nếu không, chúng tôi sẽ đến đây mỗi ngày để vạch trần bộ mặt thật của nó!”
Hiệu trưởng nhìn tôi, trong ánh mắt ông có do dự.
Rõ ràng ông không muốn đình chỉ tôi, nhưng cũng không muốn chuyện này trở thành một vụ lùm xùm quá lớn.
Tôi hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh, hỏi thẳng:
“Rốt cuộc hai người muốn gì?”
Dường như chỉ chờ câu hỏi này, mẹ tôi lập tức lên giọng, như thể đã chuẩn bị sẵn kịch bản từ trước:
“Từ ngày sinh mày ra, tao đã mắc bao nhiêu bệnh!
Bây giờ mày còn hại chết em trai tao!
Ít nhất cũng phải bồi thường cho tao một trăm vạn!
Mày có thể trả một lần hoặc trả góp! Chuyển đủ thì tao sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con như mày!”
Tôi hơi run rẩy.
Không phải vì sợ hãi.
Mà vì cảm thấy buồn nôn.
Ở cái tuổi mà bạn bè có thể vô tư làm nũng để xin tiền cha mẹ, thì cha mẹ tôi lại muốn vắt kiệt từng đồng của tôi.
Chỉ để nuôi một đứa con gái không cùng huyết thống.
Tôi cắn chặt môi, quay sang nhìn cha tôi.
Nhưng ông ta vẫn thản nhiên, thậm chí còn ra vẻ tử tế khuyên bảo tôi:
“Mẹ con cũng đã rất khổ sở rồi.
Sao con không hiểu chuyện một chút?
Có cần phải làm cho mọi chuyện ầm ĩ đến mức này không?”
Lời nói của ông ta khiến tôi lạnh người.
Tôi chợt nhận ra, ông ta hoàn toàn không lo lắng.
Ông ta thậm chí còn chắc chắn rằng—
Tôi sẽ không bao giờ dám nói ra bí mật kia.
Bí mật mà kiếp trước, tôi đã mang theo xuống mồ.
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 4: Khi Gió Đổi Chiều
int(17139) Chương 5: Sự Thật Bị Chôn Vùi