Chương 4: Sự chờ đợi và những lời chưa nói
Ngày thứ ba khi Lục Dật trở lại bên tôi.
Chiều muộn, trong phòng trang điểm.
Tôi nhắm mắt, để mặc chuyên viên trang điểm dặm phấn lên gương mặt.
Anh ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Không ai nhìn thấy anh.
Khi công việc hoàn tất, tôi ngay lập tức yêu cầu mọi người rời đi, rồi vòng tay qua cổ anh, hỏi với vẻ háo hức:
"Em có đẹp không?"
Anh dịu dàng vuốt lại những lọn tóc lòa xòa:
"Đẹp lắm."
Tôi cười tự mãn:
"Lát nữa em sẽ hát trước hàng vạn khán giả, chứ không còn ngại tranh mic ở KTV nữa đâu."
Anh khẽ mỉm cười:
"Ừ, anh sẽ đứng ở hàng ghế đầu tiên, luôn dõi theo em."
Đúng lúc đó, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trong phòng.
Hắc Vô Thường khoác vai anh, cười gian:
"Tôi cũng muốn xem!"
Cả người tôi khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.
Hắc Vô Thường nhún vai:
"Không phải chứ, cô không chào đón tôi vậy sao?"
Anh liếc hắn một cái, giọng điềm nhiên:
"Tôi xem bạn gái mình, cậu chen vào làm gì?"
"Anh xem bạn gái, tôi xem nữ minh tinh."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
"Chị Thanh Thanh ơi, sắp đến giờ rồi, chị chuẩn bị xong chưa?"
Tôi nhìn anh, nước mắt không kìm được trào ra.
Anh nâng gương mặt em, từng nụ hôn đầy lưu luyến rơi xuống:
"Ngoan, sống thật tốt, anh sẽ chờ em."
Tôi nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
"Phải đứng ở hàng ghế đầu để em luôn nhìn thấy anh. Và... nhất định phải chờ em."
"Ai da."
Hắc Vô Thường thở dài thườn thượt, bế lên một chú mèo béo ú.
"Mimi, một mình ta thật đáng thương."
Anh quay đầu lườm anh ta:
"Cậu có thể im lặng như người chết được không?"
"Tôi vốn đã chết rồi mà."
Hắc Vô Thường nhún vai, vẻ chẳng chút quan tâm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa:
"Chị Thanh Thanh, chị ở trong đấy đúng không? Tới lượt chị lên sân khấu rồi!"
"Đây, tôi ra ngay."
Tôi cúi xuống hôn lên môi anh, giọng thì thầm:
"Chờ em, nhất định phải chờ em."
"Ừ, anh sẽ chờ."
Hắc Vô Thường bế mèo, chen ngang:
"Yên tâm, tôi sẽ bắt hắn chờ cô đến cùng."
Đêm hè, gió khẽ thổi mát, những hạt mưa lất phất rơi xuống.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng sân khấu, hàng vạn khán giả ngồi bên dưới cùng vẫy những cây đèn phát sáng.
"Quý vị đoán xem, nhân vật khách mời đặc biệt tối nay là ai?"
"Hãy dành một tràng pháo tay cho ‘chiến thần phòng chống lừa đảo’ – Hà Thanh Thanh!"
Tiếng vỗ tay và reo hò vang dội, ánh đèn trên sân khấu bỗng tắt ngấm.
Tôi đứng tại trung tâm sân khấu, ánh mắt dừng lại ở hàng ghế đầu, nơi Lục Dật đang ngồi.
Cả bầu trời sao lung linh, ánh đèn rực rỡ, những cây đèn phát sáng nhấp nhô khắp khán đài.
Nhưng tất cả không thể so với ánh mắt sáng ngời của anh.
Giai điệu quen thuộc của bài hát "晴天” (Ngày nắng - bài của Châu Kiệt Luân) vang lên.
"故事的小黄花,从出生那年就飘着。"
(Câu chuyện về cánh hoa vàng nhỏ bé năm ấy, đã cuốn đi theo gió từ lúc vừa chớm nở)
Những ký ức chợt ùa về, đưa tôi quay lại ngày đầu tiên gặp anh.
Buổi sáng hôm ấy, trong lớp học, ánh nắng chiếu lên gương mặt ngây ngô của anh.
"Anh tên Lục Dật. Lục trong lục địa, Dật trong sáng ngời rực rỡ."
Sân vận động của trường, anh lau những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn lên má tôi.
Ngày anh khoác lên mình bộ cảnh phục, khuôn mặt đỏ bừng, anh bẽn lẽn nói:
"Sau này anh sẽ bảo vệ em."
Tôi khẽ cất giọng, từng câu hát nhẹ nhàng nhưng đầy day dứt.
Ánh mắt tôi xuyên qua màn mưa, dừng lại nơi gương mặt của anh.
Thân hình anh dần mờ đi, như những hạt bụi sáng lấp lánh bị cuốn trôi theo gió.
Những tia sáng nhỏ ấy bay lơ lửng giữa hàng vạn khán giả, nhưng chẳng ai chú ý.
Tôi siết chặt micro, giọng hát nghẹn ngào, không giữ được bình tĩnh.
"Ngày lộng gió ấy tôi đã thử nắm lấy đôi bàn tay em, nhưng ngờ đâu mưa cứ lớn dần, đến mức tôi chẳng thể nhìn thấy em nữa..."
"Phải mất bao lâu nữa tôi mới có thể ở bên em đây? Có lẽ đến lúc trời quang mây tôi sẽ cảm thấy khá hơn chăng?"
"Từ rất lâu rất lâu rồi có một người yêu em vô cùng, nhưng ngờ đâu gió đã thổi khoảng cách giữa chúng ta đi thật xa, thật chẳng dễ dàng gì mới có thể yêu thêm được một ngày..."
"Nhưng rồi đến cuối câu chuyện em dường như vẫn sẽ nói lời tạm biệt với tôi mà thôi!"
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi lần cuối.
Và rồi, anh tan biến hoàn toàn trong màn mưa.
Tôi như bị bóp nghẹt, micro trượt khỏi tay, rơi xuống đất, phát ra tiếng "tít tít" lạnh lùng vang vọng khắp khán phòng.
Tôi đã lục tung cả hậu trường và sân khấu của buổi biểu diễn, không bỏ qua bất kỳ góc nào.
Về đến nhà, căn phòng trống vắng.
Lục Dật đã đi rồi.
Tôi ngồi bơ vơ trên sàn khách, Hoa Hoa khẽ lại gần, dùng đầu dụi vào lòng bàn tay tôi.
Hoa Hoa rất ngoan.
Nó thường hay nằm trên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn ngoài kia.
Mỗi lần ngủ, nó luôn cuộn tròn ở góc giường, dường như chỉ có nơi đó mới mang lại cảm giác an toàn cho nó.
Trong bốn năm qua, nó chưa bao giờ để ai chạm vào nó.
Tôi biết nó đã chịu nhiều đau khổ, nên cũng không muốn ép buộc.
Đây là lần đầu tiên nó chạm vào tôi.
Tôi không kìm được nghẹn ngào:
"Hoa Hoa, Lục Dật đã đi rồi."
Hoa Hoa trông có vẻ yếu ớt, bộ lông mềm mại nằm trong tay tôi, lần đầu tiên ngủ yên bình như vậy.
Và rồi, nó không bao giờ tỉnh lại nữa.
Con mèo ngoan này, ngay cả khi rời đi cũng rất yên tĩnh.
Tôi ôm thi thể nó trong tay, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
"Hoa Hoa, sao ngay cả em cũng đi rồi?"
Cả căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào của tôi, đứt quãng.
Gió lạnh thổi qua, Hắc Vô Thường ngồi đối diện tôi, từ tốn nói:
"Nó chết đi là điều tốt."
Tôi lau khô nước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta:
"Anh nói sẽ để anh ấy đợi tôi, chúng tôi chưa kịp nói lời từ biệt."
"Tôi sẽ để cậu ấy đợi cô." Anh ta đáp.
"Khi Lục Dật chết, tâm đầy oán hận, lại thêm tình yêu mãnh liệt với cô, cậu ấy đã trở thành một lệ quỷ, không thể đầu thai, không thể vào luân hồi. Ngày cô gửi mèo con vào Âm Phủ, tôi thực sự không thể xử lý được, cũng không muốn thêm nghiệp chướng, nên tôi đã đặc biệt đến trần gian đưa cậu ấy về Âm Phủ."
"Lúc đó cậu ấy đã mất hết lý trí, tôi không thể đấu lại, chỉ khi nhìn thấy mèo con cô gửi, cậu ấy mới dần dần tỉnh lại, từ bỏ thù hận, theo tôi trở về Âm Phủ."
"Tôi để cậu ấy ở lại Âm Phủ để bảo vệ linh hồn, sợ cậu ấy lạc mất hồn phách ở trần gian. Mấy ngày trước, vì nể mặt Tiểu Bạch, tôi mới đồng ý để cô gặp cậu ấy một lần."
"Tôi nhíu mày: 'Tiểu Bạch?'
"Ừ, chính là nó." Hắc Vô Thường chỉ vào con mèo hoa trong tay tôi.
"Tiểu Bạch là đồng nghiệp bất hạnh của tôi, chính là Bạch Vô Thường."
"Ngày thường tôi chán, nên mở live stream giúp đỡ người trần gian, cũng coi như tích chút công đức cho bản thân. Hôm đó tình cờ nhìn thấy Tiểu Bạch qua màn hình của cô."
"Anh ấy đã phạm sai lầm, bị đày xuống 'cõi súc sinh'. Theo lý thuyết, phải trải qua hàng trăm, thậm chí hàng ngàn kiếp luân hồi mới có thể thoát ra. May mắn thay, trong kiếp này, anh ấy có một chủ nhân, mà thú cưng lại là loài cao cấp nhất trong 'cõi súc sinh'."
"Kiếp này sau khi hết, anh ấy sẽ nhanh chóng thoát khỏi luân hồi. Không ngờ, chủ nhân mà anh ấy gặp lại là Từ Phong. Anh ấy sinh ra lòng căm ghét và oán hận, sau khi chết trong kiếp này, đáng lý ra phải bắt đầu lại từ kiếp luân hồi thấp nhất. May mắn là, cô đã cứu anh ấy một mạng."
"Cũng có thể nói là vì duyên phận sâu đậm giữa các cô, anh ấy bị ảnh hưởng bởi niệm lực của cô, nhận được sự khai hóa của cô, giờ đây không còn oán niệm nữa."
"Vậy thì sao?" Anh ta cười nhạo,
"Dù bây giờ tôi chết đi, cũng nhẹ nhàng hơn cái chết của cảnh sát Lục, cô biết không? Khi tôi cắt từng ngón tay của anh ta, vẻ mặt đau đớn của anh ta thật là một phần thưởng."
Tôi nhẹ nhàng nhếch môi:
"Anh muốn tôi đau khổ sao? Đáng tiếc, trong lòng tôi không hề có chút cảm xúc nào. Nỗi đau của Lục Dật đã qua rồi, còn của anh, vẫn còn ở phía trước."
"Anh có tin vào nhân quả báo ứng không?" Tôi hỏi.
Từ Phong ngẩn ra vài giây, rồi cười lớn ôm bụng, mãi một lúc sau mới ngừng, khinh bỉ nói:
"Báo ứng? Đó là từ của kẻ yếu đuối, nói ra chỉ để an ủi tinh thần thôi."
"Nhìn cảnh sát Lục chết đau đớn, còn tôi, sẽ ra đi bình thản nhẹ nhàng. Sau khi chứng kiến tất cả, cô vẫn tin vào báo ứng?"
Tôi cười nhẹ:
"Tôi tin, và anh, rất nhanh sẽ tin."
Ngày Từ Phong chết, trời rất đẹp.
Tôi và ba mẹ, cùng với Tống Dương, đến trước mộ của Lục Dật.
"Anh Lục, bọn tôi không có năng lực, để con thú đó sống sót lâu như vậy. Nhưng cuối cùng cũng trả được thù cho anh rồi."
Ba tôi đột nhiên quay lại:
"Hoa Hoa?"
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông, chỉ thấy một đuôi lông xù vù vù lướt qua.
"Chỗ này mà cũng làm giật mình à?" Mẹ tôi trách móc.
Ba tôi gãi đầu:
"Hình như vừa thấy Hoa Hoa rồi."
Mẹ tôi không thèm để ý đến ông, cẩn thận liếc nhìn tôi, khẽ nói:
"Thanh Thanh, nếu Lục Dật còn sống, cậu ấy chắc chắn cũng muốn con chăm sóc bản thân mình, sống thật tốt."
Tôi mỉm cười:
"Ừ, mẹ, con biết rồi."
Tôi vốn không phải là một cô bạn gái biết nghe lời.
Nhưng lần này, tôi sẽ nghe lời anh ấy, sống thật tốt.
Lục Dật, chúng ta sẽ gặp lại nhau, chờ em nhé.
(End)
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 4: Sự chờ đợi và những lời chưa nói
int(18384) Chương 5: Cuối cùng là một vòng tay yêu thương