Chương 2: Nỗi Đau Và Sự Phẫn Nộ Tột Cùng

Y tá đang an ủi tôi nghe thấy, lạnh lùng nói: "Thưa anh, bé hiện tại đang bị xuất huyết dạ dày và tổn thương não, đang được cấp cứu bên trong. Đây là cái 'không sao' mà anh vừa nhắc đến à?"
Chồng tôi nghe vậy, mặt ngây ra một lúc rồi phản bác: "Lừa người! Bệnh viện chỉ muốn kiếm tiền thôi! Chỉ là chút rượu thôi, có thể gây ra chuyện gì được?"
Mỗi lời anh nói giống hệt những gì bố chồng tôi đã từng nói.
Y tá giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không tranh cãi, chỉ quay người bỏ đi.
Chồng tôi vội vàng quay sang tôi và nói: "Nhanh lên, làm thủ tục xuất viện cho con đi. Em không biết họ hút máu thế nào đâu. Anh nói cho em biết, một khi vào bệnh viện, không bệnh cũng thành bệnh!"
Tôi nhìn anh ta và hỏi: "Vậy sao anh lại đưa mẹ anh đi bệnh viện?"
Anh ta vội đáp: "Mẹ anh đi khám Đông y mà!"
Tôi im lặng, không nói gì nữa. Cảm xúc trong tôi lúc này khó diễn tả, chỉ biết là tôi không muốn nghe thêm một lời nào từ anh ta.
Nếu trước đây, tôi có thể bảo anh ta đừng tranh cãi về Đông y hay Tây y, miễn sao chữa bệnh đúng cách. Nhưng giờ thì tôi chỉ muốn tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Tôi ngồi đợi ngoài hành lang trong khi chồng cứ lải nhải rằng tôi đang phí tiền.
Khi bác sĩ bước ra, anh ta đứng dậy, không quên buông lời: "Em xem đi, tốn bao nhiêu tiền, cuối cùng chẳng có gì cả. Em mau về xin lỗi bố mẹ anh, anh sẽ nói đỡ cho vài câu."
Tôi nhìn bác sĩ, hỏi: "Con tôi thế nào rồi? Lúc nãy bé nôn rất nhiều máu."
Chồng tôi ngớ người, hỏi lại: "Nôn máu? Sao lại nôn máu được?"
Bác sĩ thở dài, giải thích: "Nôn máu là do dạ dày bị kích thích quá mạnh từ rượu, dẫn đến xuất huyết. May mắn là chưa gây thủng dạ dày, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là tổn thương não."
Ông ấy ngập ngừng một lát, rồi nói nhỏ: "Trí tuệ của bé có thể bị ảnh hưởng và sau này có nguy cơ mắc bệnh động kinh."
Chồng tôi hoảng hốt hỏi: "Động kinh? Tôi nghe nói động kinh có thể gây chết người! Vậy bao lâu thì con tôi sẽ khỏi?"
Bác sĩ trả lời: "Tổn thương não là vĩnh viễn, không thể chữa khỏi."
Chồng tôi sững sờ, hỏi lại: "Ý ông là, con gái tôi có thể trở thành một đứa... ngu ngốc mà còn bị động kinh sao?"
Bác sĩ trầm ngâm đáp: "Tôi không muốn nói vậy, nhưng nếu phải nói một cách dễ hiểu thì đúng là như thế."
Chồng tôi quay sang nhìn tôi, chất vấn: "Tại sao lúc đầu em không đưa con đến bệnh viện thành phố? Tại sao phải đưa đến bệnh viện phụ sản để mất thời gian?"
Tôi không muốn trả lời hay tranh luận nữa. Bé con đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn còn hôn mê. Tôi nắm lấy tay nhỏ bé của con, nhìn thấy vết máu còn vương ở khóe miệng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Tôi chỉ ước rằng, người chịu đựng tất cả những đau đớn này là tôi chứ không phải bé cưng của tôi.


Con tôi bé xíu, mới hôm nào còn cười đùa với chiếc răng đầu tiên, cắn nhẹ vào tay tôi khi bú, rồi cười khúc khích đầy thích thú. Tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào tương lai của con. Nhưng giờ đây, bác sĩ nói rằng con sẽ phải đối mặt với một cuộc đời đầy bi kịch.
Bảo bối của tôi không còn khóc, cũng không còn cười nữa.
Sau khi xuất viện, con dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Con chỉ đờ đẫn, nhìn trân trân lên trần nhà, đôi mắt vô hồn. Dù đói, con cũng không khóc, không tự tìm sữa.
Ngay cả khi đi vệ sinh, con cũng không kêu, chỉ ngồi thẫn thờ.
Trước kia, khi bú sữa, con rất thích nắm tóc tôi. Bây giờ, con không làm vậy nữa.
Dù tôi có lắc đồ chơi hay làm gì trước mặt con, con cũng chỉ ngây ra nhìn, miệng hé mở, chảy dãi.
Con tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Lòng tôi dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt. Nếu không giải tỏa, tôi sẽ phát điên mất!
Tôi nhốt mình trong phòng, không muốn gặp chồng hay bố mẹ chồng. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh con.
Cuối cùng, chồng tôi không chịu nổi, bước vào phòng, ngồi xuống cạnh tôi. Thở dài một hơi, anh ta nói: "Bố mẹ anh giờ hối hận lắm, họ chẳng ăn uống gì được."

Bố anh chỉ đùa với bé vì yêu thương con thôi, ông ấy không cố ý đâu."
Tôi ôm con trong lòng, không nói gì.
Chồng tôi thấy tôi không phản ứng, tiếp tục nói: "Em đừng như vậy, anh thật sự hối hận, nhưng chuyện đã rồi, em muốn bố mẹ anh thế nào? Em muốn họ phải trả giá bằng mạng sống sao?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tôi không nói ra điều tôi thật sự đang nghĩ. Một suy nghĩ điên rồ đang lớn dần trong tôi.
Tôi muốn bố mẹ anh phải đền mạng, tôi muốn anh cũng phải đền mạng.
Tôi, người luôn hiền lành nhẫn nhịn, giờ lại muốn cả gia đình anh phải chết.
Tôi nói: "Em đi nấu cơm, anh trông con một lát."
Chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Như vậy là tốt rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, em hiểu không? Mọi chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể thay đổi được."
Tôi liếc anh một cái, rồi bước vào bếp.


Nhân lúc tôi rời phòng, bố mẹ chồng tranh thủ vào xem đứa bé.
Tôi nấu một nồi mì, rồi mở tủ, lấy nửa gói thuốc diệt chuột còn sót lại, đổ hết vào nồi.
Tôi không hề do dự khi làm vậy. Từ đầu, tôi đã nói, nếu con tôi gặp chuyện, tôi sẽ khiến họ phải trả giá.
Tôi bưng nồi mì lên bàn, đợi họ ngồi xuống.
Chồng tôi nhìn con đang thất thần, nói: "Tiếp tục như thế này không ổn."
Mẹ chồng không kìm được mà lên tiếng: "Đứa trẻ thành ra như vậy, sẽ làm khổ tụi bây thôi."
Tôi hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Chồng tôi im lặng vài giây, rồi cuối cùng nói: "Anh muốn bàn bạc với em, mong em đừng hành động theo cảm tính. Nếu con bị khuyết tật, có thể để bố mẹ đưa về quê chôn cất. Chúng ta còn trẻ, không lẽ mang gánh nặng này suốt đời?"
Bố chồng vội vàng nói thêm: "Ở quê toàn núi, chôn trong đất nhà mình, không ai biết đâu."
Tôi ôm con, không nói gì.
Đây chính là lý do tôi bỏ thuốc diệt chuột vào nồi mì.
Tôi biết với tính cách của họ, họ sẽ bỏ rơi con tôi. Nhưng điều tôi không ngờ là, họ lại muốn giết nó.
Mẹ chồng thở dài: "Lần này là chúng ta sai, hy vọng con đồng ý. Con trai tôi còn trẻ như vậy, nó vẫn còn tương lai."
Tôi quay sang hỏi chồng: "Đây cũng là suy nghĩ của anh sao?"
Chồng tôi chân thành đáp: "Động kinh và chậm phát triển là những căn bệnh khiến người ta khổ suốt đời. Anh không đành lòng để con phải chịu đựng cả đời như vậy."
Lòng tôi lạnh buốt.
Họ chưa từng nghĩ rằng, chính họ là nguyên nhân khiến cuộc đời con tôi bi thảm. Giờ đây, họ không hề gánh chịu hậu quả, mà ngược lại còn muốn con tôi trả giá.
Họ không thăm con vì lo lắng, mà chỉ để xác nhận liệu đứa trẻ này có "xứng đáng" sống hay không.
Tôi thản nhiên nói: "Biết rồi, mọi người cứ ăn đi, tôi sẽ cân nhắc."
Thực tế, tôi không có ý định cân nhắc gì. Chỉ cần họ ăn hết bát mì này, dù tôi có nói đồng ý thì cũng chẳng sao, vì họ sẽ sớm xuống hoàng tuyền.
Nhưng câu nói tiếp theo của chồng tôi khiến lòng tôi chết lặng: "Anh không ăn đâu. Nếu em đồng ý, chúng ta lập tức lên đường."
Tôi hỏi: "Ý anh là gì?"
Bố chồng giải thích: "Tối nay làng có biểu diễn ca múa, cả làng sẽ đi xem. Nếu chúng ta đi bây giờ, lúc lên núi không ai nhìn thấy."
Tôi lẩm bẩm: "Hóa ra các người không phải đang bàn bạc với tôi mà chỉ thông báo cho tôi thôi."
Chồng tôi đẩy bát mì sang một bên, nói: "Hy vọng em có thể đồng ý... Vậy chúng ta chuẩn bị đi. Nhiều tinh bột thế này anh không ăn đâu, lát nữa còn phải lái xe hơn hai trăm cây số, ăn nhiều tinh bột sẽ buồn ngủ giữa đường."

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao