Chương 5: Từ đau đớn đến trả thù
“Ngươi… Các người không thể làm vậy… Mẫu thân! Trưởng tỷ! Hai người không thể bỏ con được!” Khương Trường Thanh bò lên vài bước, ôm chặt chân mẫu thân, khóc nức nở như muốn đứt ruột.
Mẫu thân quay mặt đi, giọng đầy oán hận, “Phụ thân ngươi suốt đời công chính, dám làm dám nhận, ta không ngờ con của ông ấy lại là một kẻ tiểu nhân như ngươi! Ngươi đi đi, nếu ngươi thật sự muốn tu dưỡng lại bản thân, sau này hãy làm sao cho xứng đáng với người Khương gia, để phụ thân ngươi trên trời có thể yên lòng nhắm mắt!”
Mắt mẫu thân đã đỏ hoe, nhưng bà vẫn kiên quyết đẩy Khương Trường Thanh ra.
Khương Trường Thanh ngã ngồi xuống đất, đầu cúi gầm, gào khóc trong tuyệt vọng rất lâu. Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta đã ngập tràn thù hận.
Ta nhanh chóng bước lên chắn trước mặt mẫu thân, lo sợ hắn sẽ nhất thời xúc động làm ra điều gì.
“Ta luôn không hiểu, tất cả mọi người đều thiên vị nhi tử, sao mẫu thân lại bao che cho trưởng tỷ như vậy? Nhưng giờ ta đã hiểu rồi, hóa ra mẫu thân đã nhìn trúng nhi tế là Thái tử! Ha ha ha ha…” Hắn nhìn ta đầy căm phẫn, cười điên cuồng.
Ta nhíu mày, “Vậy ngươi nói thử xem, mẫu thân bao che cho ta thế nào.”
Từ khi ta hiểu chuyện, phụ mẫu luôn đối xử công bằng. Sau khi ta nắm quyền quản sự, mọi món tốt đều được đưa đến viện của Khương Trường Thanh. Vậy mà hắn lại dám nói mẫu thân thiên vị, sinh ra bao nhiêu oán hận như vậy?!
“Không phải thiên vị ngươi thì sao ngươi có nhiều của hồi môn như vậy? Khố phòng của phủ Tướng quân không còn tiền, nhưng hồi môn của ngươi đều là những món quý giá, chẳng phải là phụ mẫu cho ngươi những thứ tốt sao? Dựa vào cái gì mà ngươi giờ có thể đứng đây tỏ vẻ khoan dung, còn muốn ta mang ơn ngươi?! Ta không phục, không phục!” Khương Trường Thanh gào lên, dường như đã phát điên.
Ta mặt mày lạnh lùng, ném mạnh sổ sách vào mặt hắn, rồi bước tới túm lấy tóc hắn, hung hăng ấn xuống những trang giấy vừa bị lật.
“Khương Trường Thanh, ngươi đã yêu cầu người khác tra xét sổ sách, bây giờ mở mắt ra mà nhìn kỹ từng khoản chi tiêu trong phủ đi! Vì sao phủ Tướng quân không còn tiền?! Đó là bởi vì ta thực hiện di chí của phụ thân, gửi trợ cấp cho gia đình những tướng sĩ tử trận! Ngân khố phủ Tướng quân đã sớm trống rỗng rồi!
Vì sao ta có hồi môn?! Đơn giản vì trong những năm qua, Thái tử đã tặng ta không ít cửa hàng, điền trang và tài bảo, cùng với sự vất vả của ta trong việc kinh doanh, phủ Tướng quân mới có thể chống đỡ được, để ngươi, mẫu thân và ta mới có thể sống qua ngày!
Ngươi có biết học phí một năm của ngươi là bao nhiêu không? Ngươi có biết chi phí trong phủ một tháng là bao nhiêu không? Ngươi có biết trường sam ngươi đang mặc trên người này, phải tốn bao nhiêu lượng bạc để mua không?!
Ngươi chẳng biết gì cả, nhưng lại treo chữ “Công bằng” trên miệng, còn dám nói mẫu thân thiên vị? Khương Trường Thanh, ta và mẫu thân quá tốt với ngươi rồi, nên ngươi mới không biết trời cao đất dày như thế này! Cút ra thôn trang ngoại thành, tự lo liệu bổng lộc của mình mà gây dựng sự nghiệp đi!”
Ta túm tóc Khương Trường Thanh, lôi hắn ra khỏi phủ, khẩu khí này đã nghẹn trong lòng ta từ sáng qua, cuối cùng cũng có thể phát tiết!
Khương Trường Thanh bị ta kéo lê, vẫn ngẩn người, chưa tỉnh lại. Nhưng hắn lại bám chặt sân viện không chịu đi, “Ta… Ta không thể đi…”
Hắn lẩm bẩm, “Ta còn phải phụng dưỡng mẫu thân. Ngươi sẽ gả cho Thái tử, sau này…”
“Chuyện phụng dưỡng mẫu thân, không cần ngươi lo lắng.” Không biết từ lúc nào, Lăng Tu Nhiên đã đứng bên cạnh ta, “Bổn cung đã tâu lên phụ hoàng mẫu hậu, chỉ cần sư nương nguyện ý, sau khi Nhược Hi xuất giá, bổn cung sẽ đón người về Đông cung, thậm chí sau này sống cùng mẫu hậu cũng không có vấn đề gì. Nếu sư nương không muốn tuân thủ các quy tắc trong cung, mà muốn ở lại phủ Tướng quân, bổn cung sẽ sắp xếp người, để chăm sóc ngài thật tốt.” Lăng Tu Nhiên nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Khương Trường Thanh đầy thương tiếc.
Khương Trường Thanh lúc này mặt mày tái nhợt, thân thể như gục xuống, đôi chân lung lay như thể sắp ngã. Trong lòng ta thật sự có chút không đành lòng. Dù sao hắn cũng là con trai của phụ mẫu, là đệ đệ của ta. Dù ta có quyết tuyệt đến đâu, cũng không muốn hắn bị rơi vào tình cảnh này, càng không muốn danh dự của phụ mẫu bị hắn làm ô uế. Từ tận đáy lòng, ta vẫn mong hắn có thể nhận ra lỗi lầm và trở thành một người tốt, một nam tử chính trực.
“Khương Trường Thanh, ngươi luôn miệng nói ngươi là trưởng tử của phủ Tướng quân, là tân khoa Trạng Nguyên mang vinh quang cho phủ. Vậy thì ngươi hãy sống thật tốt, giành lấy vinh quang ấy về! Đại trượng phu phải có chí lớn, vào triều làm quan phải vì nước, vì dân! Ngươi nên học theo phụ thân, mang trong lòng thiên hạ, được người đời kính trọng, chứ không phải dành hết tâm trí để tranh giành chút tài sản nhỏ bé này!”
Có lẽ lời của ta đã phần nào thức tỉnh Khương Trường Thanh. Hắn ngơ ngác, ánh mắt dường như đã sáng lên một chút. Cuối cùng, hắn cúi đầu thật sâu, lạy mẫu thân và ta một cái, rồi không nói gì thêm, quay lưng bước đi. Mọi chuyện cuối cùng cũng yên tĩnh lại sau một ngày ồn ào.
Ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong lòng trăm mối ngổn ngang không biết phải làm sao. Mẫu thân nhìn Lăng Tu Nhiên, trầm ngâm mở lời, “Thái tử…”
“Sư nương…” Lăng Tu Nhiên đứng dậy, cung kính đáp lại, giọng hắn không giấu được một tiếng thở dài.
“Hôm nay đã khiến người cười chê rồi.” Mẫu thân cười tự giễu, “Ta đúng là nuôi dạy nhi tử không ra sao, nhưng Nhược Hi là một nữ tử tốt. Mấy năm qua, nàng vì nhi tử không biết điều của ta mà chậm trễ hạnh phúc đời mình. Giờ trong phủ không còn chuyện gì cần nàng lo lắng nữa, hôn sự của hai người cũng đến lúc tính toán rồi chứ?”
Lăng Tu Nhiên nghe vậy, ánh mắt tràn đầy vui mừng, lập tức rút ra một cuộn trục màu vàng sáng chói, “Sư nương, ta đã sớm xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, chỉ còn chờ Nhược Hi gật đầu thôi! Hôm nay ngài nhắc đến chuyện này, thật không uổng công ta đến đây một chuyến!”
Mẫu thân ngạc nhiên, suýt nữa bật cười. Lăng Tu Nhiên còn cố tình làm ra vẻ buồn rầu, “Sư nương, thật không dám giấu diếm, ý chỉ tứ hôn này phụ hoàng đã hạ cách đây năm năm rồi, nhưng Nhược Hi không cho ta nói. Ngài xem, ta ngày ngày mang nó bên mình, giờ còn bị mài ra lông rồi đây!”
Hắn đưa thánh chỉ ra trước mặt mẫu thân để bà xem, chỗ thánh chỉ bị mài mòn thành lông khiến mẫu thân và Từ ma ma không thể nhịn cười. Hai má ta không khỏi đỏ bừng, thật sự không thể nhìn nổi cảnh này.
Mẫu thân kéo tay ta, “Nhược Hi, Thái tử thâm tình như vậy, trong thiên hạ cũng khó tìm, con đừng trì hoãn nữa.”
“Không trì hoãn.” Ta trả lời nhanh chóng.
Nhìn thấy vẻ mặt hân hoan của mẫu thân và Lăng Tu Nhiên, ta lại lấy sổ sách trong tay áo ra, “Nhưng, trước khi kết hôn, chúng ta phải tính lại sổ sách đã.”
“Tính sổ?” Mọi người đều ngạc nhiên.
Ta gật đầu, lấy giấy nợ ra, “Trước đây Thái tử đưa sính lễ cho ta, khi nhận ta có nói rằng, coi như là mượn của ngài. Ta biết ngài muốn giúp đỡ ta, nhưng ta không muốn để người khác phải chịu thiệt thòi." Ta quay sang nhìn Lăng Tu Nhiên, nói tiếp, "Ta muốn đường hoàng gả vào Đông cung, vì vậy ngài hẳn cũng nên thu lại một phần vốn liếng và lợi nhuận đi."
Lăng Tu Nhiên nhìn ta với vẻ nghi ngờ, ánh mắt chợt lóe lên, rồi đột ngột trở nên ngỡ ngàng, "Nàng..."
Ta mỉm cười, "Có phải ngài đang nghĩ, cưới ta đúng là một món hời lớn?"
"Đương nhiên là hời lớn! Không chỉ ta, mà cả Đông Nguyệt quốc cũng lời to! Ta sẽ lập tức về báo cho phụ hoàng và mẫu hậu, bảo họ đưa sính lễ đến phủ Tướng quân!" Lăng Tu Nhiên hân hoan chạy ra ngoài, nhưng đột nhiên quay lại, ôm ta thật chặt, rồi hôn ta một cái.
Ta tức thì mặt đỏ bừng. Mẫu thân và đám hạ nhân như Hứa ma ma cũng không nhịn được, bật cười vang.
Ta có thể tùy ý mua một chuỗi vòng san hô mấy trăm lượng, không phải vì sính lễ Lăng Tu Nhiên đưa quá nhiều, mà là vì ta đã kiếm được rất nhiều.
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào công danh của Khương Trường Thanh, và càng không muốn dựa vào thân phận của Lăng Tu Nhiên. Nữ tử độc lập, thế giới này vì thế cũng trở nên rộng lớn hơn.
Đây chính là điều mẫu thân đã dạy ta từ khi còn nhỏ. Dù ta không thể ra trận chiến đấu như mẫu thân, nhưng nhờ vào tài sản mà ta tích lũy trong mấy năm qua, ta đã trở thành nữ thương nhân lớn nhất Đông Nguyệt quốc!
Không cần dựa vào bất kỳ ai, ta vẫn có thể sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái. Đây chính là cuộc sống mà ta thật sự mong muốn!
(End)
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 5: Từ đau đớn đến trả thù