Liễu Như Yên Quay về trang thông tin

Chương 14: Một Đêm Không Ngủ, Một Cuộc Đời Không Quay Lại

Ngày xưa, trong một khu rừng xanh tĩnh lặng, có một cặp chim hoàng yến. Một con, vì những trận gió mạnh, đã bay qua vườn cây khác và gặp phải một con chim trống dũng mãnh. Nó mê hoặc với sự tự do của gió, nhưng trong lòng lại có sự lo sợ chưa thể thổ lộ. Con chim trống dường như hiểu rõ tất cả, liền dẫn nó vào một khu rừng tươi đẹp, nơi không có sự cản trở nào nữa. Câu hỏi duy nhất lúc này là: “Liệu con có thể ở lại bên ta, sống cuộc đời này với ta không?”

Khi cuộc sống của tôi và Hứa Tân Nam dần bước vào con đường không thể quay đầu, tôi cũng đã hiểu ra rằng, đôi khi, sự lựa chọn chỉ là cái bóng của những điều đã được định sẵn. Hứa Tân Nam cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm như biển khơi, khi tôi hỏi hắn về kế hoạch sắp tới. Hắn chỉ đáp lại một câu: "Rất nhanh em sẽ biết." Và chỉ một giây sau, ánh sáng trước mắt tôi tối dần đi, chiếc khăn bịt mắt đã được buộc chặt, và tôi được đưa tới một biệt thự xa lạ, hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có hai người chúng tôi.

Bầu không khí trong biệt thự này không hề giống những gì tôi đã quen. Không gian tĩnh mịch nhưng lại đầy căng thẳng. Cằm tôi được nhẹ nhàng nâng lên, môi tôi bị hôn đến đỏ bừng. Trong mắt hắn là sự điên cuồng và hưng phấn khó có thể diễn tả. Cảm giác đó thật kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa chua xót. “Bảo bối, giờ thì không còn ai cản trở chúng ta nữa rồi,” hắn thì thầm, giọng nói như một lời thề nguyền, “Em sẽ chỉ ở bên tôi, có phải không?”

Tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy qua, một nỗi lo sợ mơ hồ lởn vởn trong đầu. Hắn muốn nhốt tôi sao? Nhốt tôi lại chỉ để tôi sống trong thế giới của riêng hắn? Liệu tôi có thể thoát ra khỏi bóng tối này? Nghĩ vậy nhưng tôi không thể phản kháng. Hắn, chính là tên điên mà tôi từng biết, một kẻ điên có thể làm bất cứ điều gì không theo lý trí. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tân Nam không cho tôi cơ hội. Miệng tôi bị hắn chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt.

Một đêm này, không thể quên. Những trò chơi kỳ quái, những trang phục, những cử chỉ và tình cảm đều bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát. Đến cuối cùng, khi không thể kiềm chế nổi, tôi bật khóc. Nước mắt rơi trên má, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị lạc trong bóng tối. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể tránh khỏi sự cuốn hút từ hắn.

Hứa Tân Nam thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. “Lừa em thôi, làm sao tôi nỡ giam em lại chứ?” Hắn thì thầm, “Chúng ta đâu còn ở Bắc Thành nữa. Nếu em chán rồi, tôi sẽ đưa em đi khắp thế giới. Chúng ta có thể sống ở bất cứ đâu em muốn, miễn là em ở bên tôi.”

Lúc ấy, tôi vẫn ngờ ngợ, tựa như con chim hoàng yến đã bay vào một khu rừng khác, chẳng thể quay lại được. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi mới hiểu ra. Trước mắt tôi, là biển khơi mênh mông, không một bờ bến. Một biển cả rộng lớn, giống như tình yêu của hắn dành cho tôi, không có điểm dừng.

Tôi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi đã từng sợ hãi, lo lắng về cuộc sống bị trói buộc này, nhưng giờ đây, tôi không thể từ chối. Liệu có lối thoát nào không? Dường như không còn. Hắn đã không chỉ chiếm lấy tôi về thể xác mà cả tâm hồn tôi. Tôi quay lại, hôn hắn, một nụ hôn ngọt ngào, như để chấp nhận số phận đã được định đoạt từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Cuộc đời tôi và Hứa Tân Nam đã không thể quay lại. Những ràng buộc vô hình, những gông cùm đầy mật ngọt, tất cả đều đã bắt đầu từ lúc tôi gặp hắn lần đầu. Từ đó, chúng tôi không thể thoát ra. Và dù tôi có muốn đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào rời bỏ được.

Như một con chim hoàng yến đã bay vào khu rừng này, tình yêu của chúng tôi cũng không thể quay đầu, không thể rút lui. Và tôi, cuối cùng cũng phải chấp nhận, rằng từ nay về sau, tôi chỉ có thể sống trong thế giới này của hắn.

"Được," tôi đáp lại, như một lời thừa nhận không thể thay đổi.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!