Chương 3: Cuộc Hẹn Đầy Hồi Hộp
Hóa ra chỉ cần là tổng giám đốc thì ai cũng đẹp trai nhỉ?
Tổng giám đốc Tiểu Cố trước mặt tôi, vừa trẻ trung lại tài năng xuất sắc, sắc đẹp hiếm có... Từ vựng của tôi chỉ có đến đây thôi, nhưng dù sao thì anh ấy cũng cực kỳ đẹp trai!
Nhưng mà... Tiểu Cố có vẻ không giống như trên mạng.
Bây giờ, anh ấy đâu có vẻ mặt của một người nói nhiều? Ngoài chuyện cúi đầu tự giới thiệu ban nãy, anh ấy không nói thêm gì nữa.
Thậm chí… Đôi tai anh ấy đỏ bừng lên... Dễ thương lắm ý, mọi người có hiểu không?!
“Tiểu Cố..."
“Có!"
Tôi chưa dứt lời, tổng giám đốc Tiểu Cố đã bật dậy làm tôi giật mình!
“Anh không cần phải..."
“Tổng giám đốc Cố, đã dọn dẹp xong, các anh có thể vào rồi."
“Được, cảm ơn."
Khi Tiểu Cố nói chuyện với người khác, thật sự có dáng vẻ của một tổng giám đốc đó!
Không đúng... Khoan đã... Anh ấy đang bao trọn Escape Room để chơi à?!
Tổng giám đốc Tiểu Cố đỉnh thật đó!
Anh không chỉ bao cả phòng, mà còn sợ ma?!
Vậy tại sao anh ấy lại chọn chơi Escape Room chủ đề kinh dị — chỉ vì trước đây tôi nói là mình thích chơi cái này nhất sao!
Chết mất!
Lúc này, tổng giám đốc Tiểu Cố đứng sát phía sau tôi, nắm lấy góc áo của tôi.
Nếu là người khác, có thể tôi đã nghi ngờ là người ta cố tình, nhưng tổng giám đốc Tiểu Cố… Anh ấy thậm chí còn hoảng đến mức quên mang theo trang bị của mình vào đây.
Vì vậy tình hình bây giờ là, mấy con zombie trước mặt đều bối rối, mở mở chế độ giao tiếp…
“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, cầm vũ khí đi."
“..."
Tổng giám đốc Tiểu Cố à! Tôi cũng không giúp được anh ấy. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của anh ấy, phải hoàn thành mới có thể ra ngoài.
Sau một lúc lâu, trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy tổng giám đốc Tiểu Cố đã giơ tay lên, làm hình giống như một khẩu súng.
U là trời! Cuối cùng chúng tôi cũng sống sót ra khỏi Escape Room…
Chúng tôi cùng nhau ngồi trong sảnh, tổng giám đốc Tiểu Cố và tôi bốn mắt nhìn nhau.
“... Xin lỗi?"
“Anh xin lỗi cái gì?"
“Thì là... Thì là..."
Tổng giám đốc Tiểu Cố hít vào một hơi, mới nhìn thẳng vào mắt tôi…
“Xin lỗi, tôi nghĩ em rất thích chơi Escape Room nên mới bao trọn, không ngờ lại chọn nhầm phải chủ đề kinh dị. Có lẽ vì tôi quá kích động khi gặp em, đã run tay chọn sai..."
“Nhưng thật sự quá đáng sợ, hơn nữa!! Không thể dọn zombie ra khỏi phòng sao? À không, quả thực không thể, lần sau tôi sẽ dẫn em chơi chủ đề khác, chắc chắn tôi sẽ không giống như lần này đâu, em đừng giận nhé?"
“... Tôi không giận mà."
“Tiểu Cố, tại sao hôm nay anh gặp tôi lại không nói gì?"
“Tôi... Tôi căng thẳng quá."
“Thì ra những gì trong sách nói... Khi rất thích một người, thật sự sẽ hồi hộp đến mức không biết làm sao."
“Tôi... Tôi thích em!!"
Đáng ghét, lại thấy anh ấy dễ thương nữa rồi!
“Vậy, em có thể làm ơn thích tôi một chút không?"
“Không đúng, không phải một chút..."
“Hửm?"
“Mà là một đời."
“Đúng rồi..."
“Còn chuyện này nữa, anh đẹp trai lắm đó!”