Chương 4: Cuộc Đối Diện Đầy Mâu Thuẫn
Nửa đêm.
Trong giấc mơ, tôi cảm giác như mình bị đè dưới một ngọn núi khổng lồ, nặng nề đến mức không thể thở nổi. Một cảm giác ngứa ngáy trên mặt khiến tôi nghĩ có muỗi đậu, và tôi định đập nó đi.
Nhưng khi tay tôi chạm vào một vùng da nóng rực, tôi nghe thấy một tiếng rên khe khẽ: "Ưm—"
Âm thanh đó khiến tai tôi nóng bừng. Tôi mở mắt ra trong mơ màng, thấy bóng dáng một người đang cúi xuống gần mình.
"Chủ nhân, chủ nhân..." Cậu ta gọi tôi, từng giọt mồ hôi rơi xuống ngực tôi, và cuối cùng là một tiếng rên trầm thấp.
"Rắc." Đèn sáng lên.
Lạc Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, ánh mắt tràn ngập cuồng si: "Chủ nhân, tôi nhớ em đến phát điên rồi."
Cậu ta cúi xuống, nhẹ nhàng hít một hơi bên cổ tôi, nhưng đột ngột dừng lại: "Đây là gì? Em và cậu ta... làm rồi sao?"
Chết tiệt. Tôi vừa định lên tiếng giải thích, nhưng cậu ta đã đưa tay bịt miệng tôi lại.
"Suỵt, đừng nói gì cả. Tôi có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Lạc Kỳ cố gắng kìm nén cảm xúc, chậm rãi cởi từng món đồ trên người mình. Cậu ta bò lên giường từ phía bên kia, từng bước đi nhẹ nhàng, như sợ làm tôi giật mình.
Cậu ta cúi xuống, để lại một nụ hôn nhẹ trên mu bàn chân tôi, rồi từ từ nắm lấy cổ chân tôi, kéo về phía ngực trần của mình. Bàn chân tôi đặt lên ngực cậu ta, cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim cậu ấy ẩn dưới lớp cơ bắp.
Tim tôi cũng theo đó mà đập loạn.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc..."
Giọng gọi của cậu ta dịu dàng, như muốn khắc sâu tên tôi vào trái tim mình.
Không cưỡng lại được vẻ quyến rũ ấy, tôi nhào tới, đẩy cậu ta nằm xuống, rồi ngồi lên hông cậu ta. Hai tay cậu ta ôm lấy eo tôi, cẩn thận giữ tôi không ngã.
Khi cảm xúc dâng trào, cậu ta trở mình đè tôi xuống, giọng khàn khàn: "Hắn giỏi hơn, hay tôi giỏi hơn?"
Cuối cùng, đôi mắt Lạc Kỳ mờ mịt, con ngươi màu hổ phách phủ đầy sương lệ.
"Tôi yêu em, tôi yêu em..."
Cậu ta vùi đầu vào hõm cổ tôi, vòng tay siết chặt lấy eo tôi, nức nở khe khẽ. Những giọt nước mắt nóng hổi, chứa chan tình yêu, khiến trái tim tôi run lên.
Lạc Kỳ, cậu ấy... lại khóc.
Cuối cùng, tôi vẫn không nỡ đuổi cậu ta đi.
Lạc Kỳ như được tìm lại kho báu, ôm chặt lấy tôi, như thể sợ tôi lại bảo cậu ta rời đi.
Tôi thở dài, đưa tay xoa đầu cậu ta, người đang nằm trong lòng tôi như một đứa trẻ.
"Cậu cứ chạy về thế này, người nhà không nổi giận à?"
"Tôi đã cho họ uống thuốc mê hết rồi. Ban đầu định đầu độc luôn, nhưng lại sợ em sẽ thấy tôi quá tàn nhẫn." Cậu ta ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, như sợ tôi sẽ nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt mình.
"Hay là... tôi cắt đứt quan hệ với họ luôn? Dù sao trong mắt họ cũng chỉ có lợi ích, chứ chẳng coi tôi là con trai."
Nghe vậy, tôi lập tức giơ tay, tát "bốp" một cái vào ngực cậu ta.
"Cậu ngốc à! Bao nhiêu gia sản để không đi kế thừa, còn nữa, nếu ba cậu quay ra trả thù chúng ta thì sao? Không được, tuyệt đối không được."
Tôi ngồi dậy, nhặt đống quần áo vương vãi dưới sàn rồi ném lên người cậu ta. Lạc Kỳ nhìn có vẻ hơi mơ hồ.
"Mau mặc vào, rồi về nhà ngoan ngoãn xin lỗi đi."
Mắt cậu ta bắt đầu rưng rưng, như sắp khóc tới nơi: "Em vẫn muốn đuổi tôi đi, hu hu hu..."
Tôi đưa tay xoa trán, cuối cùng đành kiên nhẫn giải thích: "Không phải tôi không cần cậu. Chỉ là trong tình hình hiện tại, chúng ta cứ yêu lén lút đi. Đợi khi nào cậu đá ba cậu xuống khỏi vị trí, có quyền lực trong tay rồi, chúng ta sẽ đường đường chính chính bên nhau."
Cậu ta có vẻ nửa hiểu nửa không: "Chủ nhân, nếu em thích, vậy thì tôi sẽ giành được. Đến lúc đó, tôi sẽ cho em tất cả."
Tôi gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng. Quả thật, trẻ con vẫn có thể dạy bảo được. Với một người đầy tham vọng trong sự nghiệp như tôi, có một người chồng tài giỏi chẳng khác nào gắn cánh cho hổ. Còn chuyện tự trọng ư? Xin lỗi, tôi không có cái đó. Ba Lạc Kỳ đã không đối xử nhân nghĩa với tôi, vậy thì đừng trách tôi thiếu tình nghĩa. Cả con trai và tài sản của ông ta, tôi sẽ nhận hết!
Gần đây, Lạc Kỳ bận rộn với việc tranh giành quyền lực, hai chúng tôi đã gần một tháng không gặp nhau. Hôm nay, như thường lệ, tôi đang kiểm tra tình hình công ty. Khi đến một góc hành lang, tôi bất ngờ bị ai đó kéo thẳng vào phòng họp. May mà trong này không có ai, nếu không chắc chắn sẽ có đồn đại.
"Muốn nghỉ việc rồi đúng không?"
Tôi hất tay cậu ta ra, lườm một cái sắc lẻm.
Cậu ta nhún vai, ánh mắt như cười như không: "Cô đang né tránh tôi đấy à? Sao lần nào cũng coi tôi như không khí vậy? A Lạc, cô sờ thử tim tôi đi, nó khổ sở lắm, tương tư đến sắp phát bệnh rồi."
Tôi trợn trắng mắt, đáp lại lạnh tanh: "Miệng lưỡi dẻo quẹo."
Cậu ta nhếch miệng, nụ cười ẩn chứa ý tứ: "Cô vẫn chưa chia tay với con sói đó đúng không?" Hồ Tùng vén một lọn tóc bên tai tôi, ngửi nó như thể đang thưởng thức thứ gì đó quý giá. "Nếu không muốn tôi nói ra, thì cô phải đồng ý một việc. Dạo này tôi nghĩ kỹ rồi, thay vì độc chiếm cô, sao không cho tôi gia nhập đi?"
Tôi sửng sốt: "Cậu bị điên à? Cái này mà là lời người bình thường nói sao?"
Cậu ta nghiêm túc đáp: "Cùng lắm thì con sói làm lớn, tôi làm nhỏ. Hai người phục vụ cô chẳng phải cũng tốt sao?"
Tôi lạnh lùng cười khẩy, đạp mạnh lên chân cậu ta: "Đừng có diễn nữa, Hồ Tùng. Cậu nghĩ tôi không biết gì à? Cái gọi là si tình của cậu, chỉ khiến tôi thấy buồn nôn. Cậu muốn lợi dụng tôi để tranh quyền đoạt lợi với con trai ba cậu. Đừng tưởng tôi không biết, cậu đã phát hiện ra thân phận của Lạc Kỳ rồi, đúng không? Cậu cố tình tiếp cận tôi, ngửi được mùi đánh dấu của Lạc Kỳ trên người tôi, rồi đem thông tin đó bán cho ba cậu, khiến ông ta loại Lạc Kỳ ra khỏi cuộc chơi, còn cậu thì được hưởng lợi. Cậu quá nóng vội rồi, đuôi cáo lòi hết ra rồi."
Hồ Tùng bật cười lớn, ánh mắt phấn khích như vừa phát hiện ra một báu vật. "Không ngờ cô nhận ra được. Thẩm Lạc, cô đúng là một người phụ nữ hấp dẫn. Tôi càng ngày càng hứng thú với cô rồi đó."
Cậu ta rướn người về phía tôi, giọng điệu mập mờ, như đang quyến rũ: "Bỏ qua mọi thứ khác đi, tôi cũng có thân hình đẹp đấy chứ. Sao chúng ta không lén lút sau lưng con sói đó nhỉ?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Thôi đi, cậu yếu đuối quá, không hợp gu. Giờ thì biến ngay khỏi công ty của tôi."
Không lâu sau, ba của Lạc Kỳ đột ngột lên cơn đau tim tại nhà và qua đời. Mẹ cậu, vì quá đau buồn, cũng rời xa thế gian ngay sau đó. Lạc Kỳ thừa kế toàn bộ tài sản gia đình, trở thành người giàu nhất trong giới thú nhân. Hôn sự giữa cậu và Lục Bảo Châu bị hủy bỏ. Chưa hết, cậu còn liên minh với các gia tộc khác để làm suy yếu thế lực tài chính của nhà họ Lục.
Gần đây, Hứa Nghiên lại tìm được một thú vui mới. Cô kéo tôi đi xem các thiếu niên thú nhân múa thoát y.
"Thưởng! Cái eo này lắc được, thưởng nữa!"
Hứa Nghiên vui mừng đến mức không thể ngừng cười, rút từ túi xách Chanel ra từng xấp tiền mặt. Cô dùng hai ngón tay kẹp tiền rồi nhét vào người mấy anh chàng thú nhân. Như một con bướm bay lượn trong vườn hoa, cô say mê chìm đắm trong sắc đẹp nam nhân. Trong khi Hứa Nghiên tận hưởng, tôi ngồi một góc nhấm nháp rượu.
Một thiếu niên thú nhân với đôi tai thỏ trắng nõn, khuôn mặt đỏ bừng, rụt rè tiến lại gần tôi.
"Chị ơi, chị có muốn sờ thử đuôi em không? Cảm giác mềm mại lắm."
Tôi lắc lắc ly rượu, uống cạn rồi đặt xuống bàn.
"Xin lỗi, tự trọng chút đi. Đừng dụ dỗ người đã có gia đình."
Giọng Lạc Kỳ vang lên, lạnh lùng và đầy đe dọa từ phía sau.
Cậu nhìn thiếu niên tai thỏ bằng ánh mắt thù địch, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, gối đầu lên đùi tôi.
"Chủ nhân, tôi đến đón em về nhà đây."
Cậu đưa cho tôi sợi dây xích gắn vào vòng cổ của mình, đôi mắt trong sáng, vẻ mặt ngoan ngoãn như một chú cún con sẵn sàng nghe lời.
Vào buổi tối, chúng tôi cùng ngâm mình trong bồn tắm. Lạc Kỳ ngửa đầu, giọng cậu đầy ghen tuông, pha chút hờn dỗi:
"Sao ai cũng muốn cướp em khỏi tôi vậy? Rõ ràng tôi mới là chú cún duy nhất của em... ưm, chủ nhân..."
Cậu nhíu mày, rồi lại thả lỏng, vẻ mặt mềm mại và dễ chịu hơn.
Tôi cười nhẹ, rửa tay sạch sẽ, rồi xoa một ít sữa tắm lên người:
"Vậy thì cưới đi. Cưới rồi cậu sẽ được đóng dấu 'hàng độc quyền của tôi'."
Cậu sững sờ, mặt mày sáng lên như vừa trúng số độc đắc:
"Thật... thật sao?"
Tôi lau khô người, khoác chiếc áo choàng tắm rồi đi đến tủ kéo bên giường. Mở ra, một chiếc vòng cổ đính kim cương hiện lên, trên đó là chữ viết tắt tên tôi.
Cậu nâng chiếc vòng lên như nâng báu vật, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
"Tôi không nằm mơ đấy chứ?"
Tôi hôn nhẹ lên trán cậu, mỉm cười đáp:
"Tất nhiên là không. Từ giờ, mong cậu chăm sóc tôi nhiều hơn."
Cuối cùng, tôi còn bổ sung thêm một câu:
"Nhớ giao nộp hết tài sản nhé."
Cậu gật đầu lia lịa, miệng cười ngây ngô, đuôi quẫy mạnh:
"Tất cả đều cho em, tôi chỉ cần được em sở hữu là đủ rồi."
Cậu quỳ một chân xuống, thành kính đặt tay tôi lên ngực trái mình:
"Tôi nguyện coi em là thần minh, để trái tim này chỉ đập vì em. Suốt đời này, tôi sẽ mãi là chú cún trung thành nhất của em."
Phiên ngoại: Lạc Kỳ
Cha mẹ tôi chưa bao giờ thật sự yêu thương tôi.
Trong mắt họ chỉ có lợi ích gia tộc, đến mức sẵn sàng bán tôi cho nhà họ Lục làm thú cưng.
Họ bảo: "Con có thể sinh thêm, nhưng cơ hội thì không thể bỏ lỡ."
Bề ngoài họ nói là tôi có hôn ước với Lục Bảo Châu, nhưng thực chất là muốn tôi hầu hạ cha cô ta, người nắm quyền lực của nhà họ Lục.
Tôi đã chứng kiến kết cục của những thú cưng khác, và tôi không thể chịu đựng khuất phục.
Trên đường đến nhà họ Lục, tôi đã nhảy khỏi xe và chạy trốn.
Tôi chạy rất xa, ngã không biết bao nhiêu lần. Bộ lông đen bóng ngày nào giờ đã xơ xác, cơ thể đầy bụi bẩn.
Đói thì ăn cỏ, khát thì uống nước mưa.
Rồi một ngày, tôi mệt lả đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy chủ nhân.
Cô ấy mềm mại, thơm ngát, như tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời tôi đầy bóng tối.
Cô đối xử với tôi rất tốt. Cô tắm cho tôi, khen ngợi tôi, vuốt ve tôi.
Từ cô, tôi cảm nhận được thứ gọi là tình yêu.
Tôi nghĩ, tất cả những đau khổ trước đây có lẽ chỉ là để tôi gặp được cô ấy.
May mắn thay, sau mọi chuyện, tôi vẫn có thể ở bên cô.
Hiện tại, cô đang say giấc trong lòng tôi.
Tôi thật sự rất hạnh phúc.
Tôi có thể từ bỏ tất cả, nhưng không thể rời xa cô ấy.
Bởi cô ấy là tất cả của tôi, là tín ngưỡng của tôi, là thần minh của tôi.
Sự tồn tại của cô chính là điều kỳ diệu vĩ đại nhất trong cuộc đời này.
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 4: Cuộc Đối Diện Đầy Mâu Thuẫn