Chương 5: Máu Nuôi Quỷ Sát
Tam thúc nói, con quỷ trong quan tài hiện tại chỉ là một Hồng Y Lệ Quỷ bình thường. Loại quỷ này bị Thiên Đạo áp chế, không thể chống lại Ngũ gia.
Nhưng mọi chuyện đều có biến số.
Và biến số đó... chính là tôi.
Tôi sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm. Là đồng nam thuần âm, máu của tôi không chỉ là vật chí âm chí hàn, mà còn là vật chí cương chí cường.
Nếu tôi tự tay đào nàng ta lên, cam tâm tình nguyện dùng máu của mình nuôi nàng...
Nàng ta sẽ không còn là Lệ Quỷ.
Mà sẽ hóa thành... Quỷ Sát!
Khi đó, Ngũ gia đối với nàng chẳng còn là mối đe dọa nữa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bãi tha ma hiện lên trơ trọi, trắng bệch như phủ một lớp sương quỷ dị.
Tôi quỳ xuống trước ngôi mộ, run rẩy dập đầu ba cái.
Rồi lấy hương, nến, vàng mã đã chuẩn bị sẵn, châm lửa đốt.
Vừa đốt, tôi vừa lẩm bẩm:
"Chúng hại cô, lấy mạng cô.
Chúng cũng hại cha tôi, thù này không thể không báo.
Hôm nay, tôi lấy máu mình, giúp cô hóa Quỷ Sát.
Có oán báo oán, có thù báo thù!"
Lời vừa dứt, tôi nhìn chằm chằm vào nén hương trước mộ.
Lửa cháy đều, không tắt.
Tôi thở phào.
Tam thúc từng nói, nếu hương cháy trọn vẹn, nghĩa là người trong mộ đã chấp nhận thỉnh cầu của tôi.
Được rồi...
Tôi có thể quật mộ!
Không chút chần chừ, tôi xắn tay áo, cầm xẻng, bắt đầu đào.
Lớp đất lạnh cứng dần bị cào xới.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc quan tài đỏ sẫm lộ ra dưới ánh trăng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc trông thấy nó, tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Tôi hít sâu một hơi, dùng hết sức lực đẩy nắp quan tài.
Cọt kẹt…
Nắp quan tài từ từ mở ra.
Nhưng ngay lúc đó, một luồng hơi lạnh tràn ra, khiến tôi sợ hãi lùi lại, ngã ngồi xuống đất.
Bên trong…
Là một thân ảnh mặc hỷ phục đỏ như máu.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, nhưng hai gò má lại ửng lên một sắc đỏ quỷ dị.
Đôi môi nhợt nhạt hơi hé mở, như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng điều khiến tôi hoảng sợ hơn cả…
Là bụng của nàng ta.
Nó... phình to hơn lần trước rất nhiều!
Tôi không dám nghĩ nhiều nữa.
Cắn răng, tôi rút dao, rạch một đường trên cổ tay mình.
Dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống đôi môi nhợt nhạt của nữ thi.
Nàng ta... lập tức há miệng.
Một lực hút kinh hoàng kéo lấy cổ tay tôi, máu tôi bị hút vào như nước tràn vào hố đen.
Nàng đang uống...
Không, nàng đang hấp thụ!
Tôi không biết đã qua bao lâu.
Mắt tôi mờ dần, trước mặt tối sầm.
Ngay khoảnh khắc tôi sắp bất tỉnh, nữ thi bất ngờ buông cổ tay tôi ra.
Cùng lúc đó...
Đôi mắt nàng mở ra.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nàng ta… không có con ngươi!
Hai mắt trắng dã, chỉ toàn tròng trắng!
Tôi sợ hãi ngồi phịch xuống đất, chân tay bủn rủn.
Nhưng nàng chẳng thèm liếc tôi lấy một lần.
Chỉ lặng lẽ đứng dậy khỏi quan tài, rồi nhếch môi cười nhạt.
Sau đó… nàng quay người, đi thẳng về phía nhà tôi!
Tôi vội vã đứng dậy, loạng choạng đuổi theo.
Nhưng bước chân nữ thi quá nhanh, còn tôi lại vừa mất máu, thân thể yếu ớt, chẳng thể theo kịp.
Đến khi tôi về đến nhà…
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi nghẹt thở.
Ngũ gia nằm bẹp dưới đất, hơi thở yếu ớt, khóe miệng dính đầy máu.
Anh trai tôi run rẩy ôm chặt mẹ, toàn thân co rúm lại.
Còn mẹ tôi…
Bà ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên.
Chỉ vào tôi, hét lớn với nữ thi:
"Giết nó đi!
Cô muốn lấy mạng ai cũng được, giết nó đi!
Tha cho Phú Oa Tử của tôi!"
Cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực tôi, thiêu đốt cả lý trí.
Đến nước này rồi, mẹ tôi vẫn muốn tôi chết thay anh trai tôi sao?
Tôi lao đến, túm lấy anh trai, giật mạnh khỏi vòng tay bà.
Chát!
Tôi tát mẹ hai cái thật mạnh, từng lời thốt ra như dao cứa:
“Tôi chưa từng thấy ai ghê tởm như bà!”
“Mạng tôi do bà sinh ra, bà muốn lấy lại, tôi không trách.”
“Nhưng còn cha tôi? Ông ấy có tội gì? Vì bà, ngay cả bị cắm sừng cũng nhẫn nhịn. Vậy mà bà vẫn hại chết ông ấy! Bà có còn là người không?”
Nghe tôi nhắc đến cha, ánh mắt mẹ bỗng lóe lên điên dại.
Bà gào lên:
“Mày tưởng bố mày là thứ tốt đẹp sao?”
“Tao đã nói với ông ta rằng tao muốn giữ trinh tiết cho Ngũ ca. Vậy mà hắn vẫn cưỡng bức tao, còn bắt tao sinh ra cái nghiệt chủng như mày! Hắn chết… là đáng lắm!”
Tôi sững người.
Cả thế giới như đảo lộn.
Giữ trinh tiết… mà vẫn đi lấy chồng?
Đã lừa dối kết hôn, lại còn bắt một người đàn ông nuôi con của tình nhân cũ?
Bà ta nghĩ gì vậy? Mơ cũng không có chuyện đó!
Một tiếng hét thảm thiết cắt ngang cuộc cãi vã.
Tôi và mẹ cùng quay đầu lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi như ngừng đập.
Nữ thi đang gặm nhấm từng miếng thịt trên cơ thể anh trai tôi!
Anh trai tôi giãy giụa điên cuồng, miệng phát ra những tiếng thét xé lòng.
Mẹ tôi gào lên, lao đến ngăn cản.
Nhưng nữ thi vung chân đá văng bà ta ra xa.
Bà ta lăn lộn trên đất, đôi mắt đỏ ngầu tuyệt vọng nhìn con trai bị ăn sống.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi… yếu dần…
Cuối cùng, anh trai tôi tắt thở.
Mẹ tôi bật dậy, lao về phía nữ thi, muốn liều mạng với nàng.
Nhưng chưa kịp đến gần, nữ thi đã đưa tay bóp chặt cổ bà ta.
Một tiếng "rắc" vang lên.
Mẹ tôi trừng to mắt, thân thể vô lực đổ gục xuống đất.
Mọi thứ… kết thúc rồi.
Tôi ngồi đó, lặng lẽ nhìn thi thể của họ.
Tất cả… đều chết rồi.
Ngoại truyện 1: Người đứng sau
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Quán tam thúc mới chậm rãi bước vào.
Ông nhìn nữ thi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm:
“Chết sạch rồi sao?”
“Giết nhiều như vậy, ma tính của cô chắc đã thành rồi nhỉ?”
Rồi ông ta chỉ vào tôi, giọng trầm xuống:
“Hút cạn máu nó đi. Khi đó, cô sẽ hóa thành Thiên Sát Lệ Quỷ.”
“Lúc ấy, đến cả Diêm Vương ta cũng chẳng cần sợ nữa!”
Tôi cứng đờ.
Tam thúc… đang nói gì vậy?
Ngũ gia, dù đang thoi thóp trên mặt đất, vẫn bật ra một tiếng cười lạnh:
“Đừng nói Phú Oa Tử, ngay cả Long Oa Tử cũng không thoát được.”
Tam thúc híp mắt nhìn tôi, giọng thản nhiên:
“Thôi được rồi, cháu đã gọi ta một tiếng Tam thúc, vậy ta sẽ cho cháu chết minh bạch.”
Rồi ông ta cười lạnh:
“Cháu tưởng nữ thi này từ đâu xuất hiện sao?”
“Hắc hắc… ta nói thật cho cháu biết. Chính ta đã thả cô ta ra.”
“Từng bước, từng bước dụ dỗ cô ta thành Lệ Quỷ.”
“Sau đó lại để cháu, với oán hận trong lòng, tự nguyện dâng máu cho cô ta.”
“Cháu có biết ta đã tốn bao nhiêu công sức không?”
“Thành công này, ta xứng đáng được hưởng.”
Tôi nhìn ông ta, đầu óc trống rỗng.
Thì ra, kẻ đứng sau tất cả… là Tam thúc.
Ngoại truyện 2: Kẻ săn mồi bị săn
Ngay lúc tôi nhắm mắt chờ chết…
Một tiếng cười khẩy vang lên.
Là nữ thi.
Nàng chậm rãi cất giọng, từng chữ như tiếng móng tay cào vào linh hồn:
“Hóa ra… chính ngươi đã hại ta.”
“Tốt lắm. Ngươi đã tự mình nói ra, đỡ cho ta phải phí công tìm kiếm.”
Tam thúc trợn trừng mắt, giọng lạc đi vì kinh hãi:
“Cô… sao cô có thể có linh trí?”
Nữ thi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ đưa tay xuống bụng.
Khoảnh khắc ấy…
Bụng nàng ta phình to lên! Lớn đến mức như sắp sinh!
Tam thúc lảo đảo lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Giọng ông ta run rẩy:
“Quỷ thai… cô lại mang Quỷ Thai?!”
“Hồng Anh Sát…”
Ngoại truyện 3: Số phận của tôi
Tam thúc chết.
Tôi co rúm lại bên cạnh thi thể ông ta, toàn thân lạnh toát.
Chậm rãi, tôi ngước lên nhìn nữ thi.
“Chúng ta… không oán không thù. Tôi chưa từng hại cô.”
Nàng ta bật cười.
“Đúng vậy, ngươi chưa từng hại ta.”
“Ngươi chỉ đứng nhìn.”
Mồ hôi tôi túa ra, tim đập loạn nhịp.
Tôi run rẩy hỏi:
“Cô… cô muốn làm gì?”
Nữ thi cúi xuống, ánh mắt chứa đầy hàn ý.
“Ta không muốn làm gì cả.”
“Ta chỉ muốn tìm một người cha… cho đứa con trong bụng.””
(End)
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 5: Máu Nuôi Quỷ Sát