Chương 3: Chuyện tình yêu đầy ngọt ngào và thử thách

Thẩm Mặc khẽ cười vào tai tôi.
Cứu tôi với, anh ấy muốn tôi chết sao? Ngay cả giọng nói cũng luyện tập đến mức này.
Tôi không thể kiềm chế được nữa, liền hôn anh.
Anh ôm chặt tôi, giữ tôi lại ngay cửa.
"Thích không?"
Tôi hôn đến mức mắt mơ màng, chỉ thấy môi anh mở ra rồi lại khép lại.
Tôi không thèm nghe những âm thanh của anh nữa, chỉ biết đòi hỏi không ngừng.
Chưa đầy một lát, anh đã tiến vào chuyện chính.
Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, tôi nắm chặt lấy anh: "Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay em phải nói rõ ràng cho anh!"
Cái gì mà thục nữ, cái gì mà thể diện. Tôi chẳng cần gì cả.
Thấy tôi nói vậy, anh ngẩn người một chút, rồi nhìn tôi với ánh mắt như một chú cún con đáng thương: "Thật sự có thể tiếp tục sao?"
Trong lòng tôi nghẹn lại, không thể chịu nổi vẻ tỉnh táo của anh ấy.
Tôi đẩy anh ngã xuống giường. "Không thì sao?"
Anh cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi.
"Vậy sao em lại khóc?"
"Không phải vì buồn sao?"
Tôi ngửa mặt lên trời, gào thét.
Khi anh nghiên cứu kỹ thuật có từng nghĩ đến phản ứng của người khác không? Có phải tôn trọng người khác quá rồi không?
Mặc dù đáng ghét, nhưng thời gian không chờ đợi ai.
Tôi nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của anh.
"Như này, anh tiếp tục đi."
"Em sẽ nhìn vào gương xem, có phải là mình quản lý biểu cảm không tốt khiến anh hiểu lầm không."
Nói xong, tôi lập tức hối hận.
Trời ơi, tôi đùa giỡn lưu manh quá đà rồi.
Anh phản ứng lại, nhìn tôi cười.
Tôi lập tức che mắt anh lại.
"Anh dám cười em, em sẽ đi ngay."
Anh hôn vào khóe miệng tôi: "Được, không nói gì nữa."
Tôi véo tai cáo của anh, ôi cuối cùng cũng hôn được chồng yêu rồi.


Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn còn sáng.
Tôi nhìn đồng hồ, năm giờ chiều.
Của ngày hôm sau.
Tôi mơ màng lướt điện thoại.
Thấy có nhiều tin nhắn riêng.
[Chị gái, cập nhật đi!]
[Tôi đã rửa mặt xong, muốn chờ kết quả của chị mà chờ đến sáng. Chị gái, chị nợ tôi, lấy gì trả đây?]
[Nói thật, tôi còn không ăn nổi cơm nữa kìa, xin chị gái thương xót.]
...
Tôi đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì đúng lúc Thẩm Mặc vào.
Tôi nhìn điện thoại, liếc anh một cái.
Làm sao để nói đây?
Có cảm giác ngượng ngùng như đã quen biết nhiều năm, hiểu nhau nhưng không có ý nghĩa nam nữ, lại vô tình xảy ra chuyện.
Anh ấy đi đến ôm tôi, hôn mãi không ngừng.
"Tri Tình, khi em ngủ, anh đã động vào điện thoại của em, chắc em không phiền chứ?"
Tôi còn mơ màng, gật đầu một cái, không cảm thấy có gì không ổn trong điện thoại.
Rồi tôi bị ôm ra ngoài ăn uống.
Những bông hoa ngoài kia vẫn đang nở rộ.
Lý trí chiến thắng cảm xúc.
Giờ là lúc tôi hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Thẩm Mặc chủ động nói:
"Cưới vội vàng, nhà ở là do hai bên phụ huynh thỏa thuận, nhưng anh muốn có một ngôi nhà mà cả hai chúng ta đều thích."
"Anh đã xem tranh của em, đoán được phong cách em thích, muốn bí mật tặng em một bất ngờ."
Tôi cong mắt cười: "Em cực kỳ thích."
Nhưng điều tôi muốn biết không phải là điều này.
"Thời gian qua… Anh thay đổi nhiều quá." Tôi cân nhắc giọng điệu.
Anh ấy thành thật:
"Anh biết em cưới anh chỉ vì phù hợp, anh thực sự không hiểu chuyện tình cảm."

Thẩm Mặc nhìn tôi, đôi mắt anh lấp lánh.
"Nhưng anh không muốn để em ra đi, vì vậy anh sẽ cố gắng thử những gì em thích."
Nghe anh nói vậy, tôi gần như bay lên vì sung sướng.
"Ôi…, Thẩm Mặc cao ngạo muốn giữ em lại, vậy ai đã lạnh nhạt khi hẹn hò nhỉ."
Tai anh đỏ bừng.
Chậc chậc, dù bên ngoài bọc đầy lớp da dày, bên trong anh vẫn là người mặt dày.
"Chồng ơi, không phải anh thích em đấy chứ?"
Tôi nhìn anh, nở nụ cười tự mãn.
"Đúng, từ nhỏ đã thế." Anh nghiêm túc đáp lại.
Nụ cười của tôi lập tức đông cứng lại.
Nhìn thấy tôi như vậy, anh lại cúi đầu, tự giễu.
Anh ấy thật sự đang chơi trò tình yêu thuần khiết sao?
Vậy còn những năm tháng tôi dây dưa với người cũ thì sao?
Tôi vỗ vỗ đầu mình, chợt nhận ra.
Chắc chắn anh ấy ghi chép tất cả những chuyện này vào nhật ký.
Anh sợ tôi sẽ quay lại với Tống Xuyên sau khi anh ta về nước và rời xa anh?
Anh ngồi bên cạnh, bóng bay và hoa quanh anh làm không khí trở nên u buồn.
Tôi bỗng cảm thấy thương anh.
Đi gần lại môi anh, tôi thì thầm:
"Thẩm Mặc, nếu sau này không cảm thấy an toàn, cứ hôn em như vậy. Đúng rồi, hôn em cho đến khi em không thể rời xa anh…"
Thẩm Mặc siết chặt eo tôi, kéo tôi lại gần hơn.
Tôi thở hổn hển, vùng vẫy:
"Giữ sức nhé chồng, sau này còn phải hôn nữa."
Anh đặt đầu tôi lên vai anh, giọng anh khàn khàn.
"Quý Tri Tình."
Anh thở dài: "Đừng rời xa anh."
Tôi nhíu mày.
Không ổn, có gì đó không đúng.
Chắc chắn có ai đó đã nói gì đó với anh.
Tôi kéo tay anh:
"Thẩm Mặc, cho vợ xem điện thoại một chút nhé."
Anh lấy ra, và tôi ngay lập tức bắt đầu lục lọi.
Tốt lắm, rất tốt.
Ba mươi ngày.
Bạn trai cũ của tôi, Tống Xuyên, đã liên lạc với Thẩm Mặc suốt ba mươi mốt ngày qua.
Ai mới là vợ của anh ấy, tôi hay Tống Xuyên?
Tin nhắn đầy ắp đến mức tôi nghĩ phải ghép đôi họ mới phải!
Tôi nhìn thời gian họ kết bạn, chính là mấy ngày mà Thẩm Mặc khóc trong bếp!
Những ngày đó, Tống Xuyên cũng đã liên lạc với tôi, hỏi về thầy hướng dẫn của chúng tôi ở đại học.
Chỉ có vài câu hỏi mà anh ta lại cắt xén rồi gửi cho Thẩm Mặc.
Trông như thể tôi đang làm nũng!
Ôi trời, oan uổng quá!
Tôi thật sự không thể chịu nổi!
Ai sẽ ra mặt đòi lại công bằng cho tôi đây?


Thẩm Mặc bỗng có việc ở trường.
Tôi bảo anh đi xử lý trước.

Ngày 37: [Hiểu lầm lớn thế kỷ!]
[Không có bé ba, mà là bạn trai cũ đang gây rối, khiến anh ấy nghĩ tôi vẫn thích người cũ, mà tôi cũng hiểu lầm là anh ấy có bé ba.]
Tôi vừa đăng xong một giây, ngay lập tức có hàng trăm bình luận.
[Cái gì!]
[Cái gì!]
[Đây là tiếng người nói à?]
[Vậy chị phát hiện ra như thế nào?]
Tôi chụp một bức ảnh với bóng bay và hoa.
[Anh ấy hẹn tôi đến nơi đàm phán là nhà mới, nói là để cho tôi bất ngờ, anh ấy đang tìm mọi cách giữ tôi lại.]
[Cứu cứu cứu cứu cứu mạng! Đây là cốt truyện tiểu thuyết gì vậy!]
[Nếu vậy thì từ trước đến nay anh rể đều đang cố gắng vì chị.]
[Chị gái, chị đó! Mới là thần của tôi!]
[Bé ba lại chính là chị, tốt lắm, cứ chơi như vậy đi.]
[Tôi muốn hóng phớt, kết quả lại bị lùa gà.]
[Người phụ nữ trước đó là ai vậy?]

Đúng rồi, tôi gọi điện hỏi Thẩm Mặc.
"Cô ấy là huấn luyện viên của trung tâm đào tạo đàn ông, do đồng nghiệp giới thiệu. Nghe nói cô ấy đã làm nghề hơn hai mươi năm, bắt đầu từ khi năm tuổi, rất giỏi trong việc khuyên đàn ông làm thế nào để chiều lòng phụ nữ."

“Tri Tình, em thấy khóa học có hữu ích không? Nếu có, anh sẽ gia hạn thêm một năm nữa."
Tôi cười thầm. "Thật ra… Không cần đâu, anh có tài năng thiên bẩm, em sẽ tự dạy anh."
Cúp máy xong, tôi nhắn tin cho bạn:
[Không cần phải đập chậu nữa, người ta thật sự là huấn luyện viên chuyên nghiệp, dạy cách theo đuổi vợ.]
[!]
[!]
[!]
[Không phải chứ chị, thật sự có nghề này á?]
[Không phải là chị không nỡ rời bỏ rồi lừa chúng em chứ?]
[Chị tự nhìn xem có hợp lý không?]
Tôi cũng thấy thật là phi lý.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ mình có phải đang mơ không.
Thẩm Mặc à, anh là người có ánh mắt như thể đang bay trên trời.
Cả ngày chỉ ậm ừ bên trái bên phải, nhìn tôi như thể nhìn kẻ ngốc.
Anh làm những chuyện này vì tôi sao? Không lẽ anh ấy điên rồi sao?
Tôi vỗ vỗ vào mặt mình, cảm giác đau đau.
Thôi thì không quan tâm nữa, Thẩm Mặc chưa bao giờ nói dối.
Nếu anh ấy nói thích tôi, thì chắc chắn là thích tôi rồi.
Tôi nhanh chóng thay bộ đồ của Thẩm Mặc (không biết anh lấy đâu ra nữa).
Rồi tôi đi thẳng đến trường của anh.
Trước đây, vì sợ làm phiền anh, tôi chưa từng đến trường tìm anh.
Nhưng bây giờ thì khác, anh ấy thích tôi mà.
Tôi mang theo vài hộp trái cây, lòng đầy mong đợi.
Trường học của anh thật lớn, tôi không biết văn phòng của anh ở đâu, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi.
Khi đi qua một cầu thang xoáy, tôi ngẩng đầu lên, và… vừa lúc thấy Thẩm Mặc đang bước ra từ xa.
Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, bước đi tự tin, phong thái ngời ngời.
Tôi không thể cưỡng lại, lấy điện thoại và chụp một bức ảnh.
"Click!"
Anh nhìn thấy tôi.
Hai ánh mắt chúng tôi vô tình gặp nhau.
Anh ngẩn người ra một lúc, mãi đến khi người bên cạnh đụng vào anh ấy.
"Thẩm Mặc, ai vậy?"
Anh ấy cười lớn và lao về phía tôi.
“Ngày mưa, đất ướt, sao em không ở nhà nghỉ ngơi?” Anh hỏi nhỏ.
Tôi thẳng thắn đáp: “Nhớ anh.”
Anh nuốt nước bọt, khoác vội chiếc áo lên người tôi.
Rồi anh nhận lấy trái cây từ tay tôi, kéo tôi đến giới thiệu với những người bạn của mình.
“Đây là vợ tôi, Tri Tình.”
Tôi cười tươi rói: “Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp mọi người.”
“Chào chị dâu!”
“Thế mà Thẩm Mặc không chịu cho chúng ta gặp chị dâu bao giờ nhỉ?”
“Chắc chắn là sợ.”
Mọi người cười đùa một chút rồi anh ấy bảo:
“Thực ra anh còn việc, sinh viên dẫn em đến văn phòng nhé.”
Sinh viên dẫn tôi là một cô bé, nói liên tục về Thẩm Mặc:
“Dĩ nhiên thầy chỉ nghiêm khắc thôi, thầy rất có trách nhiệm và siêu giỏi, từ khi nhận chức đã thúc đẩy nhiều dự án phát triển…”
Đột nhiên, cửa mở ra.
Thẩm Mặc đang đứng với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô bé kia giật mình kêu lên: “Em hiểu rồi, em đi đây.”
Cô bé vội vàng chắp tay, ôm đầu và chạy vội đi.
Tôi bỗng nhớ lại cảm giác sợ sệt khi bị thầy dạy dỗ, thật là buồn cười.
Tôi muốn lên án anh ấy nghiêm khắc quá, nhưng anh đột ngột đóng cửa lại và không báo trước, đè tôi vào tường.
Cảm giác như một cơn sóng mạnh ập đến.
Anh để tôi thở một lúc rồi thì thầm vào tai:
“Tri Tình, anh rất vui vì em chịu đến.”
Tôi dựa vào người anh, nhẹ nhàng đáp: “Vậy sao anh không nói nhớ em?”
Anh vuốt nhẹ mặt tôi và cười:
“Giáo viên ở trung tâm đào tạo nói, đôi khi lời nói không bằng hành động.”
“Tri Tình, cô ấy nói đúng không?”
Tôi chớp mắt, đẩy anh ra.
“Chúng ta như thế này còn ra thể thống gì!”
“Đi thôi, về nhà.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao