Liễu Như Yên Quay về trang thông tin

Chương 4: Những món quà đắt giá và những thay đổi trong lòng

Mỗi ngày tôi đi làm rồi về, cuộc sống cứ thế trôi qua. Vì Thượng Hải là nơi Trần Kính thường xuyên đến công tác, mỗi lần anh đến, tôi đều mời anh ăn cơm. Thỉnh thoảng, bạn bè anh cũng tham gia. Mười mấy người ngồi quanh bàn lớn, họ trò chuyện vui vẻ, còn tôi chỉ tập trung ăn uống.

Sau đó, Trần Kính có bạn gái. Cô ấy rất thích đi mua sắm ở Thượng Hải. Thế là tôi lại mời Trần Kính, bạn gái anh, bạn bè của anh và cả bạn bè của cô ấy đi ăn. Dần dần, mọi người đều biết chúng tôi có mối quan hệ thân thiết, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì về chúng tôi. Vì Trần Kính thực sự chỉ coi tôi như em gái. Anh luôn nhìn tôi với ánh mắt trong sáng, không có ý gì khác.

Mặc dù tôi là người mời khách, nhưng mỗi khi có đông người tham gia, anh luôn là người thanh toán.

Thời gian trôi qua, tôi không còn giữ mãi tình cảm dành cho Trần Kính nữa. Tôi bắt đầu một mối quan hệ mới với Liêu Tinh, tổ trưởng của tôi. Liêu Tinh cũng giống tôi, là người đang cố gắng lập nghiệp ở Thượng Hải, không nhà, không xe, không hộ khẩu. Điều đặc biệt ở anh là tính cách rất tốt. Từ khi tôi mới đến Thượng Hải, tôi đã nhận ra anh là người ôn hòa, tâm lý ổn định. Trong suốt hơn một năm làm việc cùng, tôi chưa bao giờ thấy anh nổi giận.

Tôi rất thích những người dịu dàng, tinh tế như vậy. Họ tạo cho người khác cảm giác an lành, dễ chịu.

Tôi và Liêu Tinh hẹn hò được nửa năm. Trần Kính cũng gặp vài lần và khen tôi chọn người tốt. Nhưng cuối cùng, tôi và Liêu Tinh vẫn chia tay. Anh ấy đối xử với tôi rất dịu dàng, nhưng cũng rất dịu dàng với người khác. Sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Tính cách chúng tôi không hợp, và ở bên nhau thì rất mệt mỏi. Cuối cùng, chúng tôi quyết định chia tay.

Sau đó, tôi nghỉ việc, rời khỏi Thượng Hải và chuyển đến Thâm Quyến. Trần Kính gọi điện an ủi tôi:
“Đừng buồn quá, yêu đương là như vậy mà. Chia tay rồi lại bắt đầu, cuối cùng em sẽ tìm được người phù hợp hơn thôi.”

Tôi cầm điện thoại, giọng trầm xuống:
“Trần Kính, em không muốn yêu đương nữa, cũng chẳng muốn kết hôn. Em lúc nào cũng nghĩ rằng dù kết hôn rồi cũng không có tình yêu thật sự, chỉ là sống tạm bợ với nhau thôi. Nghĩ đến cảnh phải chịu đựng nhau cả đời, em cảm thấy thà độc thân còn hơn.”

Anh im lặng một lúc rồi trả lời:
“Đó là vì em chưa gặp được người phù hợp thôi.”

"..."

Người phù hợp? Làm gì có. Tôi cúp máy, cảm thấy càng thêm ủ rũ. Tôi thật sự không còn kỳ vọng gì vào chuyện tình cảm của mình nữa.

Ở Thâm Quyến nửa năm, Trần Kính đến vài lần, chắc là để an ủi tôi sau khi chia tay. Một lần, anh đến và tặng tôi một bộ trang sức Cartier. Lúc đầu tôi không nhận ra, cứ để hờ ở cửa ra vào.

Trần Kính nhìn tôi, bất lực nói:
“Tiết Yên Yên, em cẩn thận chút đi, bộ này hai mươi mấy vạn đấy.”

Tôi giật mình, ôm lấy hộp trang sức, hận không thể đem lên thờ cúng.
“Không phải chứ đại ca, anh tặng em thứ đắt như thế này làm gì?”
“Lúc mua, anh đâu có biết là em thậm chí còn chẳng nhận ra Cartier! Anh nghĩ với giá thế này, con gái chắc ai cũng thích mà.”

Được rồi, là lỗi của tôi. Tôi ôm hộp trang sức và bật cười:
“Cảm ơn nhé! Mà này, khi nào anh cưới đây?”

Anh tránh ánh mắt tôi, trả lời:
“Không cưới, chia tay rồi.”

Tôi sững sờ:
“Sao lại thế?”
“Là vì tốn kém quá, cô ấy mỗi tháng tiêu ít nhất cũng mấy chục vạn, anh chịu không nổi.”

"..."

Thế giới của người giàu thật sự tôi không hiểu nổi. Cả tuần làm 996 (*), cuối năm gom góp lại, tôi thấy kiếm được hai ba mươi vạn đã là rất ổn rồi!

“Tiết Yên Yên, thứ Bảy tuần sau em có rảnh không?”
“Sao vậy?”
“Em còn nhớ chị họ anh không? Lúc chị ấy cưới, em từng đi rước dâu mà.”

Tôi gật đầu, đương nhiên là nhớ. Đó là người chị cực kỳ xinh đẹp.

“Chị họ anh tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái vào thứ Bảy tuần sau, nhớ thu xếp thời gian đến dự nhé!”
“Ở đâu?”
“Ở Bắc Kinh, chị ấy chuyển công tác lên Bắc Kinh từ hai năm trước rồi.”
“Được rồi.”
“Mặc đẹp chút, đừng có mặc cái áo thun 9 tệ 8 còn được miễn phí vận chuyển của em.”
“Okê! Yên tâm đi.”
“Đeo cả bộ trang sức này vào.”
“Thôi đi… Hai mươi mấy vạn lận… nếu mất thì em sẽ đau lòng đến c.h.ết.”
“Đeo vào, mất thì mua cho anh cái mới.”

Trần Kính đi rồi, tôi ngồi nhìn bộ trang sức mà ngây người.
Trời ạ, chỉ có vậy mà đã lên đến hai mươi mấy vạn? Cảm giác như bị lừa, lấy tiền rồi lại tặng mấy miếng sắt vụn cho người mua vậy.

Để tham gia tiệc đầy tháng cháu họ Trần Kính, tôi đã bay đến Bắc Kinh một ngày trước.
Vừa xuống máy bay, tôi đã nhìn thấy Trần Kính đang đứng ở cổng sân bay, hút thuốc, thấy tôi liền vẫy tay.
“Bên này.”
Anh lái xe rất cẩn thận, nhưng không may, giữa đường chúng tôi bị kẹt trên cao tốc. Nghe nói là một vụ tai nạn liên hoàn bảy xe đâm nhau. Vì để không làm ảnh hưởng công việc, tối qua tôi đã thức trắng đêm để hoàn thành một dự án. Hôm nay, tôi vốn đã mệt mỏi, mắt không mở nổi, lại còn bị kẹt xe, ngồi trên ghế phụ tôi bắt đầu buồn ngủ. Cuối cùng không kiềm chế được, tôi ngủ mất, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trời dần tối.

Khi tôi tỉnh lại và mở mắt, tôi phát hiện mình đang trong bãi đỗ xe.
Tôi mơ màng nhìn xung quanh, thấy Trần Kính ngồi bên cạnh, đang đeo tai nghe chơi game. Cầm điện thoại lên xem, đã qua bốn tiếng rồi.
“Đến rồi à?”
“Ừ.”
Giọng tôi khàn khàn, lẩm bẩm:
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Thấy em ngủ ngon quá mà, tối qua mấy giờ ngủ? Sao mà mệt thế?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói:
“Thức trắng đêm.”
“Hèn chi, đi thôi! Về nhà anh ngủ.”
“Hả? Đây không phải nhà chị họ anh sao?”
“Nhà anh cũng chuyển lên Bắc Kinh rồi, anh chưa nói em biết à?”
Tôi ngạc nhiên:
“Á? Bác trai bác gái có ở đây không? Em không mang quà theo.”
“Không, đây là nhà riêng của anh, chỉ mình anh ở thôi.”
Nghe vậy tôi yên tâm và theo anh lên lầu.

Cả căn nhà tông màu lạnh, chủ yếu là đen và trắng, sạch sẽ và ngăn nắp.
“Phòng khách chưa dọn dẹp, em ngủ tạm phòng anh trước đi!”
“Không sao, không sao, để em tự dọn.”
“Vậy cũng được…”

Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ, đi vào phòng khách. Mở cửa, quả nhiên căn phòng rất trống trải, ngay cả chăn cũng không có.
“Có chăn không?”
“Trong tủ.”
“Vỏ chăn thì sao?”
“Trong tủ phòng anh, đợi chút, anh lấy cho em.”

Trần Kính lắp vỏ chăn xong thì đi tắm. Tôi loay hoay trải ga giường xong, rồi lại không thấy buồn ngủ nữa, rúc vào sofa xem tivi. Trần Kính tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra, tiến lại gần tôi.
Tôi ôm túi khoai tây chiên, quay đầu lại giật mình:
“Anh lại gần thế làm gì? Cướp khoai của em à?”
Anh sững người, mái tóc vẫn còn chút nước đọng, từng giọt nước chảy xuống. Anh cười nhẹ, giọng trầm thấp:
“Tiết Yên Yên, em thật sự… chỉ biết giữ đồ ăn phải không?”
“Hứ, giữ đồ ăn thì sao!”
Tôi vừa nói vừa nhồm nhoàm nhai khoai tây chiên.

Trần Kính lấy ghế ngồi xuống bên cạnh sofa:
“Đừng nhúc nhích!”
Tôi không hiểu anh định làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im. Anh tháo chiếc kẹp tóc của tôi ra. Những ngón tay của anh khẽ luồn qua tóc tôi, không chạm vào da đầu, nhưng cảm giác qua từng sợi tóc lại rõ ràng đến lạ.

“Anh đang làm gì thế?”
“Buộc tóc, mấy ngày trước anh vừa học cách búi tóc bằng trâm.”
“Đừng có làm đau da đầu em đấy.”
“Em nghĩ ai cũng vụng về như em chắc?”
“…”

Khi búi tóc xong, tôi đứng lên soi gương, quay lại giơ ngón cái với anh:
“Giỏi đấy!”
“Tiết Yên Yên, đi thay bộ sườn xám kia vào, lát nữa anh đưa em đi ăn tối.”
“Ồ!”

Tôi thay đồ xong, bộ sườn xám màu trắng ngà phối với đôi giày cao gót mũi nhọn đính đá. Đứng trước gương, tôi bước vài bước, thấy bộ đồ này thật sự rất hợp nên mãi xoay người tạo dáng. Ngắm nghía mình trong gương cả buổi, cho đến khi nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Tôi gọi một tiếng:
“Trần Kính, giúp tôi lấy bộ Cartier kia với.”
Nhưng vừa dứt lời, tôi nghe thấy một giọng nữ chói tai:
“Trần Kính, trong phòng anh là ai? Con nhỏ nào dụ dỗ anh hả? Tôi biết ngay là chia tay anh tôi không chỉ vì chuyện tiền bạc! Rõ ràng trước đây tôi tiêu của anh bao nhiêu anh cũng không quan tâm...”

“Phương Điềm, ra ngoài đi. Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Tôi không ra! Tôi phải xem xem trong phòng anh là ai! Tôi muốn bộ Cartier đó thì anh không mua, lại mua cho người khác...”
“Ra ngoài!”

Nhưng Trần Kính không kịp ngăn lại, cửa phòng ngủ bị mở ra. Phương Điềm đứng ngẩn ra một lúc rồi hỏi:
“Người trong phòng đâu? Tôi vừa nghe thấy có người nói chuyện mà.”
Cô ta mở tủ quần áo, không thấy ai. Cô ta liền nhìn dưới giường, nhưng chẳng có ai. Cánh cửa cũng không có ai. Phương Điềm lùng sục khắp phòng nhưng vẫn không tìm thấy tôi. Cuối cùng, cô ta tức giận bỏ đi.

Trần Kính khóa cửa, quay lại phòng rồi mở một cánh cửa nhỏ mà tôi chẳng để ý đến. Tôi đang co rúm sau cửa, tay xách đôi giày, suýt thì khóc:
“Sợ muốn chết!”
Trần Kính bật cười, kéo tôi ra nhẹ nhàng:
“Tiết Yên Yên, em làm gì mà trốn ra ngoài dàn nóng điều hòa thế?”
“Em cũng không biết nữa, nhưng khi Phương Điềm bước vào, em thấy mình như một kẻ thứ ba bị bắt quả tang ngoại tình, nên phải trốn thôi!”
“Tôi và Phương Điềm chia tay rồi.”

Tôi nhìn đôi giày trong tay, mắt rưng rưng nói:
“Đúng rồi nhỉ! Chúng ta cũng đâu có gì với nhau, sao em lại phải trốn?”
“Ai nói... không có gì?”
“Hả? Vậy em thật sự là kẻ thứ ba à?”
“Im miệng!”
“Anh đã chia tay rồi, em cũng độc thân, đâu có ai là người thứ ba?”

Đầu óc tôi lúc ấy mơ màng, không hiểu nổi. Trần Kính không giải thích thêm gì, chỉ thở dài:
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Anh đã đặt thêm một bộ Burberry, hợp với sườn xám hơn.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Màu sắc
liễu như yên
liễu như yên
liễu như yên
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao