Chương 1: Cái giá của sự lừa dối và những tình huống dở khóc dở cười
Tôi đã lỡ "đu" phải một cặp đôi không mấy ai biết đến, thật không may lại chẳng có ai viết truyện về họ. Đến lúc cùng quẫn, tôi lên mạng tìm họa sĩ đặt vẽ, ai ngờ bị lừa mất nửa tháng tiền sinh hoạt. Nếu tôi có tội, xin để pháp luật trừng phạt. Nhưng đừng để tôi phải "chết đứng" ở đồn công an như thế này.
Chú cảnh sát nhìn chăm chú vào đoạn chat giữa tôi và tên lừa đảo, đọc đi đọc lại cả chục phút. Lông mày chú lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ừm" đầy nghi hoặc. Tôi cúi gằm mặt, đỏ bừng như gấc, chỉ hận không thể cuộn tròn lại rồi tự lăn ra khỏi đồn.
"Mấy người trẻ bây giờ, haizz." Chú cảnh sát thở dài, "Hay là tôi lạc hậu rồi? Sao một chữ cũng không hiểu gì hết vậy?" Nói rồi chú gọi anh cảnh sát đi ngang qua lấy nước, "Tiểu Thiệu, lại đây xem giúp chú cái này."
Ôi trời ơi, cái này còn mang ra "truyền đọc" nữa hả? Tôi xấu hổ đến mức vai run bần bật, yếu ớt lên tiếng ngăn lại: "Đừng, tôi, tôi có thể giải thích mà..."
Anh cảnh sát Tiểu Thiệu khựng lại, đứng im tại chỗ. Tôi buột miệng thốt ra: "Nam mama."
"..." Ra khỏi đồn công an, chân tôi cứ như đi trên mây. Trời thì nắng chói chang, mà tôi cứ thấy trước mắt một màu tối sầm. Chắc trên đời này chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa rồi.
Con bạn thân nghe xong chuyện của tôi thì cười lăn lộn ra đất. "Tống Chiêu Chiêu, mày đúng là... tao cười chết mất, ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tôi quay mặt vào tường, thu mình trong góc sofa, lướt điện thoại. "Mày làm gì đấy?"
"Không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, tao mua cái mặt nạ, lần sau đi đồn công an đeo."
Bạn thân ôm bụng đứng dậy, một tay chống lên vai tôi, cố gắng bình tĩnh lại. "Mày điên à? Đeo mặt nạ đến đồn công an, tự nộp mình à? Thôi cũng phải, trước mặt trai đẹp mà 'chết' toàn tập thế kia, không điên mới lạ."
"Nào nào, tao phỏng vấn mày chút, lúc mày gọi anh cảnh sát Tiểu Thiệu là 'nam mama', trong đầu mày nghĩ gì đấy?"
Tôi cãi lại: "Không phải tao muốn gọi, tao chỉ nói theo lời chú Dương thôi, tao có nghĩ gì đâu."
Bạn thân nhướn mày: "Mày nghĩ tao tin à?"
Đúng là bạn thân có khác. Tôi nhớ lại đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi, bất giác nuốt nước bọt. Xí, đồ hạ lưu. Tôi tự khinh bỉ mình.
Cười nhạo đủ rồi, bạn thân sợ tôi tự kỷ thật nên lôi tôi đi nhậu nhẹt ăn xiên nướng. Đúng là đen đủi, uống nước cũng bị sặc. Đang ăn được nửa chừng thì bàn bên cạnh có hai ông anh say xỉn, vung chai lọ loạn xạ, đánh nhau ỏm tỏi. Tôi và bạn thân suýt bị trúng đòn, vội cầu cứu ông chủ xăm trổ đầy mình, ông ta liền hùng hổ lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Đội đến giải quyết chính là anh cảnh sát Tiểu Thiệu và đồng nghiệp. Trốn không kịp nữa rồi, tôi nhanh tay lấy chiếc kính râm siêu to mới mua ra đeo, mặc kệ ánh mắt như nhìn người thiểu năng của bạn thân, kéo mũ áo trùm đầu giả chết.
Mấy người gây rối bị áp giải lên xe, anh cảnh sát Tiểu Thiệu đi hỏi ông chủ. Ông chủ nhiệt tình vung tay: "Tôi cũng không rõ lắm, hay là cậu hỏi mấy cô bé bàn bên cạnh đi?"
Thế là anh cảnh sát Tiểu Thiệu sải bước chân dài đi về phía chúng tôi... Ông chủ, tôi xin ông đấy. Tôi huých vào eo bạn thân, ý bảo nó ra mặt. Anh cảnh sát Tiểu Thiệu hình như khẽ cong môi.
Hỏi bạn thân xong, anh quay sang tôi: "Cảm ơn đã hợp tác. Cô Tống còn gì muốn bổ sung không?"
Tên lừa đảo không chỉ lừa tiền của tôi, mà còn lừa luôn cả trí thông minh của tôi rồi. Tôi nghe thấy giọng nói the thé của mình: "Anh nhận nhầm người rồi, cảnh sát Thiệu."
...
Bạn thân rất phối hợp cười ra tiếng heo kêu. Anh cảnh sát Tiểu Thiệu nhìn tôi thật sâu, như muốn khắc ghi cái "dấu ấn đậm nét" mà tôi để lại trong sự nghiệp của anh.