Chương 2: Những tình huống dở khóc dở cười trong bếp
Vì là ngày đầu ghi hình, chương trình muốn mọi người làm quen với nhau, nên không tạo ra thử thách mà chỉ phát nguyên liệu cơ bản để các nhóm tự nấu ăn.
Là một sinh viên của thời đại mới, tôi không phải là siêu đầu bếp, nhưng ít ra nấu ăn cũng không đến nỗi nào.
Tôi lấy một củ khoai tây, lột vỏ rồi thái thành từng miếng đều đặn. Bên cạnh, Lục Tranh đang chuẩn bị thịt bò.
Ở phòng khách, Đa Nhục bắt đầu gọi món:
“Cậu ơi, cháu muốn ăn trứng xào hành tây!”
Tôi bật bếp, vừa làm vừa nói:
“Được rồi, nhưng ăn ít đồ ăn vặt thôi, không thì lát nữa không ăn nổi cơm đâu.”
Tôi lấy hành tây ra, lột vỏ và bắt đầu thái.
Mới cắt được vài nhát, mắt tôi bỗng cay xè, nước mắt bắt đầu rơi.
Vội vàng đặt dao xuống, tôi định chạy ra rửa mắt thì Lục Tranh nghe thấy, lập tức bước tới, lau tay và hỏi:
“Nước hành tây bắn vào mắt à?”
Tôi gật đầu, và rồi anh bất ngờ cúi sát lại gần.
Gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước giặt từ anh, và hơi thở ấm áp của anh.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, tôi định đưa tay lên lau thì anh giữ lại:
“Đừng động vào.”
Anh giữ cằm tôi, cúi xuống khẽ thổi vào mắt tôi.
Cơ thể tôi căng cứng, tim đập loạn nhịp.
Ngay lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên:
“Cậu và chú Lục đang làm gì thế?”
Đa Nhục đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình, vội vàng đẩy tay Lục Tranh ra.
Nhưng thằng nhóc năm tuổi này vẫn giữ nguyên phong cách “không nói chuyện động trời không chịu nổi.”
Nó che miệng, mắt đầy ngạc nhiên:
“Bọn họ… đang hôn nhau à?”
Tôi thật sự muốn xử lý Đa Nhục ngay lúc đó.
Nhắm mắt, tôi bất lực giải thích:
“Cậu cắt hành tây cay mắt, nên chú Lục thổi cho cậu.”
Mặc kệ nó có tin hay không, tôi quay người ra vòi nước để rửa mắt.
Sau lưng, Đa Nhục thở dài một tiếng đầy tiếc nuối:
“Cứ tưởng tìm được cô dâu cho cậu rồi chứ.”
Thằng nhóc này đúng là ranh ma hết thuốc chữa.
Rửa mắt xong, tôi vừa quay lại thì Lục Tranh đã đẩy tôi ra khỏi bếp:
“Cậu và Đa Nhục ra ngoài xem tivi đi, để tôi nấu ăn là được.”
Tôi định phản đối, nhưng Đa Nhục nhanh chóng kéo tôi đi:
“Cháu muốn ăn cơm chú Lục nấu, cơm cậu nấu cháu ăn chán rồi.”
Tôi không phục:
“Không thấy mấy lần cháu ăn ít đi tẹo nào.”
Ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài phòng khách, tôi bắt đầu hoài nghi.
Chắc tổ chương trình nghèo đến mức này sao? Đến cái ghế sofa cũng không có? Thế tối nay thật sự phải ngủ chung giường với Lục Tranh à?
Vừa nghĩ tới đây, mặt tôi nóng bừng.
Trên màn hình lớn, dòng bình luận cứ lướt vèo vèo:
【Cảnh trong bếp lúc nãy ngọt đến sâu răng rồi, ai hiểu thì hiểu! Thật muốn “đẩy thuyền” cho hai người họ quá đi.】
【Đừng mơ mộng nữa, đạo diễn Lục là trai thẳng đấy, nhưng mà nhìn tiểu nam thần này đúng là có chút… gay gay.】
【Đừng dùng định kiến áp đặt nữa. Chỉ vì đẹp trai thanh tú mà gán người ta là gay, thật vô lý.】
Tôi bắt đầu hiểu vì sao chị gái mình không thích tham gia chương trình tạp kỹ.
Dân mạng bây giờ có thể cãi nhau vì bất kỳ chuyện gì.
Phải công nhận một điều là tay nghề nấu ăn của Lục Tranh ngon hơn tôi một chút.
Thật sự chỉ một chút thôi.
Đa Nhục, đúng như tên gọi, vừa thấy đĩa khoai tây xào thịt bò đã gắp ngay miếng thịt.
Vừa ăn xong, mắt nó híp lại đầy mãn nguyện, không quên tâng bốc:
“Ngon quá đi~ Chú Lục nấu ăn là đỉnh nhất!”
Nói xong, nó lại không quên “dìm hàng” tôi:
“Ngon hơn cơm cậu nấu cả trăm lần.”
Tôi đang ăn mà suýt nghẹn.
“Đa Nhục, sau này đừng mong được ăn cơm cậu nấu nữa.”
Đúng là tôi chịu thua.
Có cháu trai nào lại hay "bóc phốt" cậu mình như thế không chứ?
Lục Tranh cười, gắp thêm một miếng khoai tây cho Đa Nhục:
“Thích thì ăn nhiều một chút. Trẻ con ăn nhiều thịt quá không tốt, đừng kén ăn nhé.”
Anh lặng lẽ gắp thêm một miếng thịt đặt vào bát của tôi, nhẹ nhàng nói:
“Cậu là người lớn, có thể ăn nhiều hơn.”
Đa Nhục nhìn bát của mình, rồi nhìn bát tôi, bĩu môi:
“Cứ có cảm giác mình bị dỗ dành vậy.”
Ăn xong, tôi là người đầu tiên đứng dậy thu dọn bát đũa và nhận trách nhiệm rửa bát.
Lục Tranh mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
Buổi chiều, chương trình tổ chức một trò chơi.
Mỗi gia đình sẽ tham gia trò "hai người ba chân", trong đó các ông bố sẽ buộc một chân lại với nhau, bế con và chạy về đích.
Các gia đình khác trông thật hạnh phúc và ấm áp, còn nhóm chúng tôi thì...
Tôi và Lục Tranh bị buộc chung một chân, Đa Nhục thì vòng hai tay mũm mĩm qua cổ cả hai chúng tôi, cái mông nhỏ nặng trĩu ngồi trên tay chúng tôi.
Nó hào hứng hét lên:
“Chúng ta phải về nhất! Cố lên, cố lên!”
Tôi đảo mắt nhìn, không nói gì, nhưng với cân nặng của Đa Nhục so với những đứa trẻ khác thì đúng là không cùng đẳng cấp.
Nghĩ đến đây, tôi áy náy nhìn Lục Tranh và cười trừ:
“Thằng nhóc này nặng lắm, làm phiền anh rồi.”
Nhưng đó chỉ là lời khách sáo, bởi khi bế Đa Nhục, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp chắc khỏe trên cánh tay của anh.
Lục Tranh không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chạy chậm một chút, đừng để trật chân.”
Anh chuyển phần lớn trọng lượng của Đa Nhục sang mình, không hề tỏ ra mệt mỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ đến những lần chơi bóng rổ hồi đại học, tôi đã từng bị trật chân khá nhiều lần.
Có lẽ anh chỉ là tốt bụng nhắc nhở, nhưng trong lòng tôi lại có chút mong đợi.
Liệu anh có để ý đến tôi không?
Tiếng còi vừa vang lên, tất cả lập tức xuất phát.
Các đứa trẻ khác chỉ kêu vài tiếng vui vẻ, riêng Đa Nhục thì giống như cái loa phường, nó hét toáng lên:
“Ô hô hô hô ~ Con bay lên rồi, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!”
“Đây là cảm giác bay đó nha ~”
Vì quá phấn khích, cái nắm đấm bé xíu của nó vung thẳng vào mặt tôi.
Tôi đen mặt, nghiến răng nói:
“Đa—Nhục—nếu con không ngoan, cậu sẽ vứt con xuống đất đấy.”
Đa Nhục ngọ nguậy cái mông, giọng hơi ỉu xìu:
“Ò…”
Lục Tranh, vốn ít nói, bỗng lên tiếng:
“Hay để tôi bế Đa Nhục bằng một tay đi.”
Vừa nói, nhịp thở của anh vẫn đều đặn, không gấp gáp chút nào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, gương mặt nghiêng của anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng.
Tôi lén nhìn anh một giây, rồi lập tức quay đi.
“Chúng ta sắp đến đích rồi, sắp thắng rồi.”
Nhờ có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Lục Tranh, cộng thêm tôi và anh đều là người yêu thể thao, chúng tôi nhanh chóng bỏ xa các gia đình khác.
Khi ba người cùng phá vỡ dải băng đỏ ở vạch đích, Đa Nhục vui mừng ôm chầm lấy tôi và Lục Tranh:
“Cậu, chú Lục Tranh, chúng ta hạng nhất rồi! Tối nay con được ăn hải sản rồi, yeah!”
Thằng nhóc này khỏe quá, lại không báo trước.
Hai cái đầu của chúng tôi vì thế mà đặt lên đôi vai bé nhỏ của nó, chỉ cách một cái đầu nhỏ.
Ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh mắt Lục Tranh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt nhưng có chút xáo trộn.
Tôi cảm nhận được sự bối rối trong ánh mắt của anh.
Giải thưởng hạng nhất là một set hải sản.
Khi Đa Nhục chạy đi nhận phần thưởng, tôi đứng một bên, giữ khoảng cách với Lục Tranh.
Cảnh mặt đối mặt lúc nãy vẫn khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Lúc tháo dây buộc chân, Lục Tranh cúi xuống giúp tôi tháo.
Anh quỳ gối, những ngón tay thon dài lặng lẽ tháo từng nút dây.
Khi rút dây, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua cổ chân tôi.
Tôi giật mình, vội rụt chân lại, tim đập nhanh.
Ảo giác à?
Sao tôi lại cảm thấy có gì đó hơi lạ?
Lục Tranh nhận ra phản ứng của tôi, liền lùi lại một bước, nói:
“Xin lỗi, chạm phải cậu rồi.”
Tim tôi đập thình thịch, câu nói của anh sao lại nghe có vẻ… mập mờ quá vậy?
Tôi vội xua tay:
“Không sao, không sao. Tại tôi nhạy cảm quá thôi.”
Nói xong, tôi suýt chút nữa là cắn lưỡi.
Cái gì mà "nhạy cảm," nghe cứ như đang cố tình thả thính vậy.
Tôi không dám tưởng tượng nếu cảnh này bị phát sóng trực tiếp, chắc cư dân mạng sẽ bàn luận đủ kiểu.
May mà lúc đó Đa Nhục chạy đến kịp thời, đẩy chiếc xe nhỏ đầy ắp hải sản vào.
“Chú Lục Tranh, chú biết nấu hải sản không? Cậu cháu sợ mấy con sống ấy, không làm được đâu.”
Nó quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.
Lục Tranh hỏi:
“Vậy cậu cháu không ăn hải sản được à?”
Đa Nhục phẩy tay:
“Cậu chỉ sợ đồ sống và mấy con bò lúc nhúc thôi, nấu chín thì không sợ nữa.”
Tôi suýt nữa phun máu.
Thằng nhóc này chẳng có chút tôn trọng nào với cậu của nó.
Sau khi mang chiến lợi phẩm về nhà, Lục Tranh bắt tay vào trổ tài.
Vì quay gần biển nên hải sản cực kỳ tươi ngon.
Anh hấp một nồi cua, tôm rồi lại làm cua cay, đồ biển ngâm chua cay, và tôm tít rang muối.
Tuyệt vời không có gì để chê.
Chẳng món nào mà tôi không mê.
Đa Nhục nhìn thấy đã không nhịn được, nước miếng chảy ròng ròng, còn lẩm bẩm:
“Sao chú Lục Tranh không phải là cậu của con nhỉ?”
Tôi không kìm nổi, đập một cái vào đầu nó thật đau.