Chương 4: Nỗi sợ hãi trong tình yêu
Tôi là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình có bố mẹ ly hôn, từ nhỏ đã phải tự lập, tự lo cho bản thân và phải luôn mạnh mẽ để vượt qua từng khó khăn. Khi gặp chuyện gì, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng, một mình nuốt hết nỗi đau vào trong. Dù có bị tổn thương đến đâu, tôi vẫn chỉ biết trốn tránh, tự mình liếm láp vết thương như một con nhím, dựng gai lên để tự bảo vệ bản thân, dù sức lực nhỏ bé nhưng tôi vẫn cố gắng kiên cường.
Với cuộc đời này, tôi chọn cho mình một vẻ ngoài vui vẻ, hồn nhiên, ngọt ngào, như một lớp vỏ bọc che giấu đi sự yếu đuối bên trong. Nhưng rồi, bạn trai tôi lại luôn tìm cách phá vỡ lớp vỏ ấy, và dường như anh đã gần thành công.
Tôi nhận ra mình không còn mạnh mẽ như trước, không còn vô cảm nữa, mà thay vào đó là những cảm xúc yếu đuối, những cơn giận hờn vô cớ... Điều này đối với tôi, thực sự không phải là điều tốt.
Nói là giận anh, nhưng thật ra tôi giận chính bản thân mình.
Không phải là tôi không tin anh, mà là tôi không tin chính mình. Tôi sợ mình không thể giữ được tình yêu của anh, sợ rằng nếu lơ là một chút, tôi sẽ không thể đứng vững hay tin tưởng vào bất kỳ điều gì nữa.
Bạn thân tôi cụng ly với tôi, hỏi: “Vì tình yêu của anh ấy quá sâu đậm nên cậu sợ à?”
“Cậu thử mở lòng mình thêm một chút đi, tin tưởng anh ấy hơn, dựa dẫm vào anh ấy nhiều hơn, rồi nói cho anh ấy nghe những lo lắng của cậu... Tớ nghĩ điều đó sẽ tốt hơn là cứ trốn tránh.”
Trong lòng tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi với anh, khiến tôi không thể yên. Bạn thân vẫy tay, “Thôi đi đi, về với bạn trai cậu đi. Tớ cũng sắp về rồi.”
“Nhớ chú ý an toàn nhé.” Tôi nhìn cô ấy, cảm kích, khoác balo lên vai và vội vã rời đi. Tôi muốn gặp anh, muốn ôm anh, hôn anh và nói lời xin lỗi.
Tôi bước xuống taxi, chạy nhanh về nhà. Thở hổn hển mở cửa, tôi thấy trong nhà tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ nhấp nháy từ điếu thuốc trên sofa. Đứng ở cửa, tôi thở dốc, mò mẫm bật đèn phòng khách.
"Cạch."
Căn phòng bỗng sáng lên, tôi thấy anh ngồi trên ghế sofa, tay cầm điếu thuốc, đôi mày u ám. Anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhìn tôi, im lặng.
Tôi bước nhanh vào, đặt balo xuống rồi định nắm tay anh và nói chuyện. Anh để tôi nắm tay nhưng không siết chặt như mọi khi.
“Em uống rượu à?”
“Em chỉ uống một chút thôi, Phàn Tranh, hôm nay em thực sự…”
Tôi chưa kịp nói xong thì anh đã giơ tay ngắt lời tôi.
Đôi mắt anh hơi đỏ, vẻ mặt đầy sự thất vọng và giận dữ: “Anh đã dặn em bao lần rồi, phải chú ý dạ dày, không được uống rượu. Thế mà em vẫn làm thế à? Em có thấy anh phiền không? Anh đã bảo em đừng im lặng, đừng không nói gì mà.”
Anh bấm sáng màn hình điện thoại đưa cho tôi xem: “Hôm nay anh gọi cho em 105 cuộc, em chẳng nghe cuộc nào. Anh nhắn tin bao nhiêu mà em chỉ trả lời có hai lần.”
Tôi vội vã giải thích: “Em không cố ý đâu, em chưa bao giờ thấy anh phiền…”
Anh lại ngắt lời tôi, giọng nghẹn ngào: “Cả ngày hôm nay, anh chỉ ở nhà chờ đợi, lo lắng, không dám đi đâu, chỉ mong em về khi hết giận. Còn em thì sao? Em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh không?”
Anh bóp sống mũi, nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng như một con dao đâm thẳng vào tim tôi: “Anh thật sự không biết em muốn gì. Có lẽ chúng ta…”
“Cần bình tĩnh lại.”
Giống như một cơn ác mộng, tôi ngồi trên sofa, nhìn anh thu dọn thiết bị điện tử vào balo rồi rời đi.
Tôi muốn hỏi anh định đi đâu vào giờ này, muốn hỏi anh có phải đã nghĩ tôi vô phương cứu chữa không. Tôi rất muốn lao đến, níu giữ anh lại và xin lỗi, nhưng đôi môi tôi cứ mấp máy mà chẳng thể thốt lên lời.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại tôi, tôi mới cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, ngã người ra sau như bị hất mạnh vào sofa.
Một lúc lâu sau, tôi đứng dậy, như một cái xác không hồn, đi rửa mặt rồi đi ngủ.
Khắp căn nhà đâu đâu cũng là dấu vết của anh: bộ nồi chảo anh sắp xếp gọn gàng trong bếp, quần áo anh giặt tay phơi ngoài ban công, giá đỡ máy tính anh lắp đặt trong phòng làm việc, và cả những hộp trái cây anh rửa sạch, cất gọn trong tủ lạnh, dán từng nhãn tên loại.
Tất cả những gì tôi thấy đều nhắc tôi về sự hiện diện của anh.
Tôi cầm điện thoại lên, mở khung tin nhắn của anh, gõ đi gõ lại vài dòng rồi lại tắt màn hình.
Thôi vậy, có lẽ chia tay cũng là một cách giải thoát. Ở bên cạnh một người như tôi, chắc chắn rất khó khăn.
Trong cuộc sống này, làm gì có những câu chuyện tình yêu huyền thoại, khiến người ta gắn bó với nhau mãi mãi. Các cặp đôi rồi cũng sẽ xa nhau bởi những điều nhỏ nhặt, và tôi với anh cũng chẳng phải ngoại lệ.
Khi bạn thân nghe tôi kể, cô ấy im lặng một lúc. Chúng tôi vẫn ngồi trong góc quán rượu nhỏ, gọi món và uống bia như mọi khi, từ từ nâng ly.
Ngồi một lúc, cô ấy lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng rồi bảo: “Đưa số chứng minh của cậu đi.”
Tôi đọc cho cô ấy, và ngay lập tức, cô ấy gửi tôi một bức ảnh chụp vé máy bay đến một thành phố du lịch nổi tiếng, khởi hành vào sáng hôm sau. Lúc này đã gần nửa đêm.
Cô ấy quyết đoán nói: “Giờ về nhà thu dọn đồ đi. Mai chúng ta xuất phát. Tớ đã xin nghỉ phép năm rồi, còn cậu nộp xong bài, mình đi xả stress.”
Chúng tôi vội vã thu dọn hành lý và lên đường đến một thành phố biển tuyệt đẹp.
Chúng tôi dạo chợ đêm, ăn hải sản, lái xe điện dọc quanh đảo, học lướt sóng, lặn biển, trải nghiệm spa đặc biệt trên đảo, rồi tối đến nằm trên bãi biển ngắm sao.
Bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, trải dài khắp màn đêm. Tôi gần như vô thức tìm ngôi sao sáng nhất. Bởi một đêm, anh đã ôm tôi đầy phấn khích và dạy tôi cách ngắm sao. Anh nói, bất kể lúc nào, ngôi sao sáng nhất ở phía tây là sao Chức Nữ. Bên cạnh cô ấy là sao Ngưu Lang, nhìn cô ấy từ xa qua dòng Ngân Hà, luôn canh giữ cô.
“Ngưu Lang luôn ở đó, bảo vệ Chức Nữ, giống như anh sẽ luôn ngắm nhìn em vậy.” Anh nói khi tôi ngồi vắt chân trên bệ cửa, uể oải tựa vào lòng anh. Tôi ngước lên nhìn, véo mũi anh và trêu ghẹo: “Sao anh lại thích em? Sao lại là em?”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Thích em vì em đáng để thích… Anh cũng không thể nói nhiều hơn được. Tại sao bầu trời lại xanh, sao muối lại mặn, con đường lại ngọt, sao có bốn mùa, ai phân định ra những điều đó, sao cá lại bơi dưới nước mà không đi trên cạn, sao con người sống trên đất chứ không phải dưới biển…”
“Chỉ là thích thôi. Cảm thấy đời này không ai khác ngoài em, thế nên không cần lý do. Chỉ có thể là em, không thể là ai khác.”
Anh nhăn mũi, có vẻ rất hài lòng với lời giải thích của mình.
Vậy mà, một người tuyệt vời như anh, tôi lại để mất.
“Vẫn còn nghĩ về anh ấy à?” Giọng bạn thân kéo tôi trở về thực tại.
“Ừ…” Tôi thở dài, nhận ra mình vẫn rất nhớ anh, đến nỗi nhức nhối. “Chắc anh ấy đã thất vọng về mình rồi, nên mới…”
Bạn thân siết tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đi tìm anh ấy, chứng minh rằng cậu đã thay đổi.”
Chúng tôi vội vã trở về thành phố, trong một đêm khuya lặng lẽ.
Khi về đến nhà, tôi bật đèn lên, căn phòng vắng lặng. Còn chưa kịp cất hành lý, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa cộp cộp.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy anh đang ngồi thụp trước cửa, đầu gục xuống đầu gối, khóc như thể mang trong lòng tất cả sự ấm ức trên đời.
“Em ơi… hu hu, em ơi…” Mồ hôi ướt đẫm trên trán anh, hòa cùng nước mắt.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, tay nắm lấy tay nắm cửa, đứng ngẩn ngơ.
Thấy tôi không đáp lại, anh bật khóc nức nở, giọng run rẩy: “Anh muốn em… Hu hu, anh muốn em về bên anh!”
Vừa mở cửa, anh như con thú nhỏ lao vào, vòng tay qua eo tôi, tìm kiếm đôi môi tôi, kéo tay tôi đặt lên eo anh, khẽ kêu rên: “Em ơi, ôm anh đi, anh cần em…”
Người đã rời đi một tuần trước, giờ quay về hoàn toàn khác, ôm chặt tôi không buông.
Khi cánh cửa đóng lại, anh lập tức quay người, áp tôi vào cánh cửa, đầy khí thế.
Một lúc lâu sau, anh mới buông ra. Tôi cảm nhận được đôi môi nhói đau, biết rằng dưới hàm răng sắc nhọn của anh, môi tôi chắc chắn đã sưng tấy lên.
Bao lâu rồi không liên lạc, giờ lại đến gõ cửa giữa đêm khuya, khóc xong rồi lại thô bạo hôn tôi như vậy.
Trước khi gặp lại, tôi đã nghĩ mình sẽ dỗ ngọt, nhẹ nhàng xuống nước để làm hòa.
Khi gặp mặt, mọi nỗi tủi hờn tôi đã kìm nén bỗng tuôn ra ào ạt.
Anh cúi xuống gần tôi, một người cao lớn nhưng lại cố thu mình để ôm lấy tôi trong vòng tay. Anh không ngừng cọ vào vai tôi, phát ra những âm thanh run rẩy, miệng khẽ gọi: “Vợ ơi, vợ ơi…”
Tôi cố đẩy anh ra, nhưng anh nhìn đôi tay đang đẩy mình ra đầy ngạc nhiên. Ngay lập tức, anh bật khóc nức nở. Giống như một con sư tử đực bị bạn đời lạnh nhạt đẩy ra, anh òa khóc, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi, dùng tay chân quấn chặt lấy tôi.
Tôi kêu lên một tiếng, không chịu nổi sức nặng của anh, phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Vì sao đẩy anh ra? Vì sao lại đẩy anh ra… Vợ ơi, em không cần anh nữa sao? Đừng không để ý đến anh, anh… đ.a.u lòng lắm.” Anh nắm tay tôi, đặt lên ngực mình, nghẹn ngào nói: “Anh đ.a.u lắm, vợ ôm anh đi.”
Mùi rượu nồng nặc. Tôi biết rõ không thể lý luận gì với người say, chỉ còn cách dỗ anh đi ngủ: “Ngoan, ngủ trước có được không? Giờ anh say rồi, không ngủ thì mai sẽ rất khó chịu, nghe lời, được không?”
Anh lắc đầu lia lịa, ôm tôi càng chặt hơn: “Không muốn, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa… Anh chỉ đi có hai ngày, vừa trở về là vợ không thấy đâu, không cần anh nữa… biến mất luôn.”
Anh phát ra một tiếng thổn thức vang dội, rồi nghiêng mặt ướt đẫm nước mắt đến hôn tôi. Qua làn nước mắt, hơi ấm trên gò má anh như muốn hòa tan tôi.
Tôi dỗ anh: “Vậy mình cùng nhau đi ngủ, có chịu không?”
Cuối cùng anh cũng im lặng, nhỏ giọng nức nở, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn tôi. Tôi nắm tay anh, đưa anh vào phòng ngủ.
Anh ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, chìa tay ra để tôi giúp cởi áo khoác. Tôi quay người định treo áo, vừa xoay đi thì anh kéo lấy cánh tay tôi.
Tôi giơ chiếc áo lên cho anh xem: “Treo áo thôi mà.”
“Không treo áo, áo hư.” Anh lắc đầu mạnh, rồi giật lấy áo trong tay tôi, quẳng xuống đất.
Tay tôi được thả ra, anh liền nắm chặt lấy, đan mười ngón tay vào nhau.
“Treo anh đi, anh ngoan, vợ treo anh đi.” Anh chớp mắt nhìn tôi, kéo tôi về phía mình.
Trọng lượng của hai người làm giường phát ra tiếng cọt kẹt như đang chịu sức nặng quá mức.
Thôi kệ đi, mọi chuyện rối rắm này để mai tính.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bạn trai tôi đã ngồi bên mép giường. Cánh tay vạm vỡ của anh kéo dài xuống lớp chăn, vẫn đan mười ngón tay với tôi.
Vừa thấy tôi mở mắt, anh lập tức trở nên cứng đờ, khuôn mặt còn cứng ngắc không dám quay lại nhìn tôi, nhưng bàn tay nắm tay tôi càng thêm chặt.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, định rút tay ra: “Tỉnh rồi à?”
“…”
“Không phải anh muốn chia tay sao? Không phải là bỏ mặc em, không cần em nữa sao?”
Anh như con thú bị kích động, nghiến răng, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, cả người run rẩy vì giận: “Chia tay… em giỏi lắm, ai chia tay với em?”
“Không phải anh bảo là cần bình tĩnh sao?”
“Bình tĩnh sao lại thành chia tay?” Anh giận dữ quát lên với tôi. “Được, coi như là chia tay đi, Hạ Quả Quả, em hay lắm, miệng thì ngày nào cũng nói yêu anh, lòng lại cứng như sắt thép. Anh nói muốn chia tay, em không nói một câu níu giữ? Anh nói chia tay, em liền mua vé máy bay mà đi xa? Anh chỉ muốn em dỗ dành anh thôi mà!”
“Anh lúc nào cũng cảm thấy mình như con chó mà em có gọi thì đến, muốn thì đi! Cả ngày vây quanh em, em cười một cái là anh nguyện làm mọi thứ; em không chăm sóc tốt cho bản thân, anh liền đ.a.u lòng không chịu nổi.”
Anh nghiến răng giận dữ: “Anh tưởng em đi rồi! Không quay về nữa! Được, đi thì không nói, về cũng không nói. Nếu không phải anh mỗi ngày chầu chực dưới nhà em, có phải là em về lúc nào anh cũng không biết luôn không?”
Anh chẳng giữ được lâu, mắt lại bắt đầu đỏ hoe: “Em không thể ngừng bắt nạt anh được à? Lúc nào cũng bắt nạt anh! Nhìn anh khóc, nhìn anh thảm hại, em vui lắm đúng không? Em không thật lòng yêu anh, chỉ biết bắt nạt anh thôi…”
Tim tôi đ.a.u nhói, vội vàng ôm anh dỗ dành: “Em nào có không giữ anh lại, chẳng qua là em sợ anh thấy em phiền, chịu không nổi nữa thôi.”
“Hạ Quả Quả, anh biết rõ là em chẳng bao giờ tin anh. Anh biết em luôn sợ bị bỏ rơi, nhưng anh yêu em, câu này đâu phải chỉ nói cho vui đâu!”
“Rời xa em, tim anh như ngừng đập, chẳng thể làm nổi điều gì, mỗi ngày trong lòng và đầu óc chỉ còn lại em.”
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt vừa sâu sắc vừa nồng nàn: “Anh yêu em. Chưa bao giờ là chuyện đùa cả.”
Kể từ lúc đó, tôi không còn thường xuyên nói "Em yêu anh" như trước nữa. Tình yêu của anh quá sâu đậm, nếu tôi không đáp lại bằng sự chân thành, điều đó thật không công bằng.
Sau khi tôi cân ký xong, anh lại bận rộn vào bếp tìm hiểu món ăn mới. Trong nhà ấm áp từ máy sưởi, biên tập viên gọi điện, báo tin sách của tôi đã qua vòng sơ tuyển và có thể hẹn gặp để trao đổi thêm.
Biên tập viên còn nói có công ty rất hứng thú với tiểu thuyết của tôi và muốn gặp mặt để bàn về dàn ý và kế hoạch chuyển thể thành phim. Trong lúc tôi đang trò chuyện với biên tập viên, giọng anh bạn trai từ phía sau vang lên, gọi tôi là "vợ ơi," giọng dịu dàng và ấm áp đến mức khiến tôi đỏ mặt.
Biên tập viên im lặng một lúc, rồi ho khẽ hai tiếng. Anh nhanh chóng xác định thời gian, địa điểm gặp và những tài liệu cần mang theo, sau đó nói vội vàng "không làm phiền nữa" rồi cúp máy.
Tôi bất lực quay đầu lại nhìn vào "thủ phạm" phía sau. Anh bạn trai như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, dịu dàng đút cho tôi ly sữa đậu nành vừa xay xong, “Ngoan, mở miệng nào.”
Tôi ngoan ngoãn uống hai ngụm, nhưng không muốn uống thêm, né đi muỗng sữa đậu thứ ba mà anh đút. Anh không ép, chỉ nhắc tôi đi thay đồ, nói sẽ đưa tôi đi gặp biên tập trước khi anh đi làm.
Trong túi ở cửa, anh đã bỏ sẵn miếng sưởi ấm cho tôi. Trên giá treo ở cửa cũng đã treo sẵn chiếc áo khoác dày cho tôi mặc hôm nay.
Đến nơi, khi tôi chuẩn bị xuống xe, anh giữ lấy tay tôi, rướn người lên và trao cho tôi một nụ hôn dài.
"Ưm... son, son em lem hết rồi!" Tôi đẩy anh ra, cố quay mặt sang một bên.
“Nghe nói lâu lắm mới gặp vợ yêu, anh thấy buồn quá... Cho anh hôn một cái thôi mà...” Anh cúi xuống nói nhỏ, "Son này anh sẽ mua cho em cái khác..."
Dằn vặt mãi anh mới chịu thả tôi xuống xe, lưu luyến nhìn theo tôi bước đi.
Vừa đến cửa quán cà phê, tôi ngoái đầu lại nhìn anh. Anh kéo cửa kính xe lên, khởi động lại, trở thành một hình tượng lạnh lùng của giới tinh anh công sở.
Giờ đây, anh đã đi làm chính thức, ngoài công việc, anh ngày càng toát lên vẻ chín chắn, biểu cảm cũng ít đi. Công việc tính toán thường xuyên khiến anh không chỉ trong công việc mà còn trong đời sống hằng ngày toát lên khí chất vững vàng, không dễ lay chuyển, như một ngọn núi.
Danh tiếng "núi băng" của anh ngày càng lan rộng, nhưng không ai biết, khi về nhà, anh lại là một người thích làm nũng.
Kể từ khi nhận ra rằng nước mắt có thể làm tôi mềm lòng và dễ chịu hơn lời nói, anh phát hiện ra tôi thật sự là một người dễ chịu mềm không chịu cứng. Thế là anh đã "biến hóa" thành một người thích khóc lóc làm nũng.
Anh khóc rất nhiều, nhưng tôi chẳng làm gì được với nước mắt của anh cả. Chỉ cần anh khóc, tôi cảm thấy luống cuống, dù có phải đáp ứng điều gì, tôi cũng đồng ý, như thể Trụ Vương bị Đát Kỷ mê hoặc thần hồn.
Buổi tối về nhà, chúng tôi ngồi thu mình trên ghế sofa xem tivi. Tôi ngồi không yên, lăn lộn mãi, cuối cùng chọn cách nằm thoải mái trên đùi anh, chơi điện thoại.
Cơ thể anh luôn tỏa ra hơi ấm không ngừng. Tôi chạm vào bụng anh, cảm thấy hình như dạo này anh dày lên một chút.
Tôi nhéo nhéo lớp thịt của anh, “Anh phải chăng là mập lên rồi?”
Anh lập tức căng thẳng, “Không có mà?”
Tôi chỉ ậm ừ, rồi tiếp tục chơi điện thoại. Anh rõ ràng trở nên lơ đãng.
Khi tôi vào nhà vệ sinh một lúc và quay lại, tôi thấy anh đang đứng trên cân.
Tôi bước tới gần, anh vội vã che con số trên cân lại, vẻ mặt căng thẳng.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, chiếc chăn bên cạnh đã lạnh, anh không còn nằm đó nữa. Tôi mơ màng bước ra ngoài và thấy anh quay về, mồ hôi ướt đẫm khắp người. Hóa ra là anh đi chạy bộ buổi sáng.
Chiều tối, khi anh đi làm về, anh lại dọn dẹp nhà cửa, rồi cầm túi đi đến phòng gym, tận nửa đêm mới về. Ngày nào cũng vất vả như vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra, bèn hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"
Lúc đó, chúng tôi đang ngồi ăn tối trên một chiếc thuyền nhỏ trên hồ. Anh nhặt nhạnh từng chút thức ăn trên bàn, ăn từng hạt cơm, từng cọng rau. Nhìn thấy anh cố gắng ăn uống như vậy, lòng tôi không khỏi cảm thấy nặng trĩu.
Anh liếc nhìn tôi rồi nói: "Anh chỉ có mỗi cơ thể này để thu hút em thôi, em chê anh béo, chẳng lẽ không cho anh kiểm soát cân nặng, giữ dáng sao?"
Tôi khẽ bật cười, "Thiếu an toàn à?"
Anh nhìn tôi, không nói gì, khóe môi bắt đầu trễ xuống, rõ ràng là đang tủi thân.
Tôi giả vờ ho khan mấy tiếng rồi từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhẫn nhỏ, từ từ đẩy qua anh, "Vậy anh có muốn cưới em không? Như vậy có khiến anh cảm thấy an toàn hơn chút không?"
Bạn trai tôi đúng là một cậu nhóc mít ướt. Anh mua đồ đôi trên mạng, nhận hàng rồi mới phát hiện ra là đồ cho mẹ con, khóc nức nở.
Mọc răng khôn đau, khóc. Cảm thấy mình khóc vì đau mà không "men" chút nào, lại khóc. Vì tôi không chịu ăn cơm, khóc. Vì tôi bị đau dạ dày, khóc.
Trong buổi cầu hôn mà tôi dày công chuẩn bị, anh mặc bộ vest trắng mà tôi yêu cầu, phối áo đen bên trong, chải tóc vuốt ngược gọn gàng, rồi rúc vào chiếc váy trắng của tôi, khóc thút thít như một đứa trẻ.
Anh còn nhớ, lúc đó chúng tôi đang ở nhà hàng, anh không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, thỉnh thoảng nức nở vài tiếng. Trong lòng tôi ấm ức, lo lắng anh khóc đến mất nước, vội vàng an ủi: "Không đeo nhẫn sao? Không thích hả? Anh thích kiểu nào, em đưa anh đi đổi nhé?"
Anh lập tức ngẩng lên, giành lấy chiếc nhẫn, mặt nhăn nhó, lông mày xoắn lại, nước mắt giàn giụa: "Anh chỉ cần cái này thôi, của anh là của anh, không đổi."
Tôi lấy nhẫn ra, "Lau nước mắt đi, giúp em đeo nhẫn nhé?"
Vậy là, với khuôn mặt còn đẫm nước mắt, anh nhẹ nhàng nhưng đầy khát khao đeo nhẫn vào ngón tay tôi, nâng tay tôi lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay, rồi gọi tôi: "Vợ yêu." (End)
Danh sách chương
Cấu hình đọc
Chương 4: Nỗi sợ hãi trong tình yêu